05
Ngày làm thủ tục ly hôn, Bạch Băng Ngọc nhất quyết đi cùng tôi.
Cô ấy nói muốn chân thành xin lỗi Thẩm Man.
Tôi hơi do dự.
"Nhỡ Thẩm Man làm điều gì quá đáng với em thì sao…"
Bạch Băng Ngọc cười nhạt:
"Vậy cũng tốt, coi như em trả nợ cho chị ấy."
Chúng tôi đến trước giờ hẹn mười phút. Bạch Băng Ngọc nắm tay tôi, cả hai cùng động viên nhau.
Khi Thẩm Man xuất hiện, tôi mất vài giây mới nhận ra.
Thẩm Man không còn là người phụ nữ giản dị thường ngày nữa.
Hôm nay, Thẩm Man mặc một chiếc áo khoác dáng dài màu xanh navy bó eo, đi giày cao gót, mái tóc dài óng ả xõa xuống tận eo.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật làn da trắng mịn, đôi mắt sáng và ngũ quan thanh tú.
Thẩm Man bước vào, hai tay đút túi, dáng vẻ bình thản.
Dường như ở Thẩm Man toát ra một sức hút kỳ lạ, khiến không gian xung quanh trở nên yên bình và tĩnh lặng.
Trong nhà là thế, ngoài xã hội cũng vậy.
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chùng xuống, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thẩm Man.
Tôi đứng lên, bước đến gần, câu đầu tiên buột miệng hỏi:
"Em cũng biết đi giày cao gót sao?"
Thẩm Man hơi khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi lại hỏi câu này.
Ừ.
"Trước giờ chưa từng thấy em mang."
Thẩm Man khẽ nhíu mày nhưng vẫn giải thích:
"Hôm nay tôi có chút việc."
Tôi định hỏi việc gì, nhưng Bạch Băng Ngọc đã bước tới.
Thấy Thẩm Man, ánh mắt cô ấy thoáng qua sự ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nở nụ cười:
"Chào chị, Thẩm Man. Hôm nay em đến, chị không phiền chứ?"
Thẩm Man nhìn cô ấy vài giây, rồi khẽ mỉm cười:
Không phiền.
Nghe câu trả lời ấy, trong lòng tôi bỗng dưng thấy bực bội, liền gắt lên:
"Đây là nơi công cộng, đừng có làm ầm như trước!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!