Chương 12: (Vô Đề)

Sau khi ba mẹ rời khỏi, Diệp Phong ngồi xuống, im lặng hồi lâu rồi chậm rãi mở lời: 

"Vì anh đã nhớ lại, nên cũng không cần phải giấu nữa. Dù sao, cũng không thể để sự hy sinh của người khác trở thành vô nghĩa trong lòng anh."Tám năm trước, khi anh bị thương vì cứu Thẩm Man, anh đã nằm trong ICU suốt một tháng. 

(ICU là viết tắt của Intensive Care Unit, nghĩa là Đơn vị Chăm sóc Đặc biệt hay Khoa Hồi sức Tích cực trong các bệnh viện.)

"Lúc đó, cả nhà tìm thấy chiếc hộp chứa đầy ảnh của Thẩm Man dưới giường bệnh của anh."Khi đó, mọi người mới biết tình cảm của anh dành cho Thẩm Man sâu đậm và kéo dài đến mức nào. 

"Khi nhìn thấy những bức ảnh đó, Thẩm Man rất sốc, khóc không thành tiếng."Ngày nào Thẩm Man cũng đến bên cửa sổ ICU để nhìn anh, chờ anh tỉnh lại. 

"Khi nhìn cô ấy đỏ mắt, đau đớn nhìn anh, em đã biết mình không bao giờ có thể giành được Thẩm Man từ tay anh."Cuối cùng, anh cũng tỉnh. 

"Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm."Mọi người tổ chức một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng anh. 

"Hôm đó, Thẩm Man ăn mặc rất đẹp, nói rằng cô muốn anh vui vẻ."Nhưng trong bữa tiệc, anh trở nên kích động, giận dữ với bất cứ ai dám nhìn Thẩm Man. 

"Anh nói họ có ánh mắt bẩn thỉu, nói rằng anh phải bảo vệ Thẩm Man, thậm chí còn định đánh họ."Bác sĩ nói đó là di chứng tâm lý từ chấn thương. 

"Nhưng hành vi của anh ngày càng nghiêm trọng."Bất cứ ánh mắt nào hướng về phía Thẩm Man, bất cứ ai nói chuyện với Thẩm Man, anh đều phản ứng đầy thù địch. 

"Thậm chí, anh đã nhiều lần đánh bạn bè của Thẩm Man."Anh đau khổ, nhận ra mình đang làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Thẩm Man, nhưng không thể kiểm soát được. 

"Anh bắt đầu tự làm tổn thương chính mình, dùng d.a. o rạch lên cơ thể."Ba mẹ khóc, cầu xin Thẩm Man giúp đỡ. 

"Thẩm Man nhìn anh, rơi nước mắt."Cuối cùng, Thẩm Man từ bỏ sân khấu. 

"Thẩm Man ngừng biểu diễn, ngừng trang điểm, mặc những bộ quần áo đơn giản nhất, cố gắng giảm bớt sự chú ý của mọi người dành cho mình."Và cơn bộc phát của anh cũng dần thưa đi. 

"Nhưng anh vẫn không thể thoát ra được."Anh nói với em rằng mình phải quên Thẩm Man, nếu không sẽ dọa cô sợ hãi. 

"Thế là, anh tự thôi miên, tự gạt bỏ những ký ức về Thẩm Man."Cuối cùng, anh thực sự quên. 

"Nhưng… anh quên Thẩm Man để giữ cô lại."Còn Thẩm Man thì từ bỏ tất cả, từ sự nghiệp, đam mê, đến chính con người của mình, chỉ để trở thành vợ anh. 

"Và anh… lại phản bội Thẩm Man."Giờ đây, Thẩm Man không cần anh nữa. 

"Anh nói xem, anh có đáng không?" 

15 

Tôi lặng lẽ nằm trên giường bệnh, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ chuyển từ xanh sang đen, rồi từ đen lại sang xanh. 

Ba mẹ thở dài ở bên cạnh tôi. 

Bác sĩ, y tá đến rồi đi. 

Ánh nắng trên sàn nhà kéo dài rồi thu ngắn lại. 

Thời gian dường như lúc nhanh, lúc chậm. 

Nó phụ thuộc vào số lần tôi rời mắt khỏi bầu trời. 

Cậu thiếu niên Diệp Xuyên trong tôi gào lên trong sự ngỡ ngàng: 

"Thẩm Man, thật sự đã trở thành vợ của tôi sao?"Chúng tôi thật sự đã sống dưới một mái nhà, ngày ngày bên nhau sao? 

"Và tôi, cùng Thẩm Man, đã có một cô con gái đáng yêu sao?" 

Diệp Xuyên trưởng thành không dám đối mặt với niềm hạnh phúc điên cuồng của bản thân khi còn trẻ. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!