Tôi bước tới, mở hộp ra.
Đập vào mắt tôi là một đống ảnh.
Tôi cầm lên xem từng tấm.
Tất cả đều là ảnh của cùng một người.
Một cô gái trẻ trung, rạng rỡ, nụ cười tỏa sáng.
Là Thẩm Man.
Là Thẩm Man thời trẻ.
Là Thẩm Man mà tôi đã thấy trong giấc mơ.
Hầu hết các bức ảnh là chụp nghiêng hoặc từ sau lưng, rõ ràng là chụp lén.
Có bức cô đeo hộp đàn trên vai, đi trên đường.
Có bức cô ngồi một mình trong lớp, chăm chỉ luyện đàn tỳ bà.
Có bức cô buộc tóc đuôi ngựa cao, cười đùa cùng bạn bè.
Có bức cô đi bên một cậu thiếu niên cao ráo.
Ở góc phải dưới của mỗi bức ảnh là ngày tháng, cho thấy chúng được chụp trong suốt bốn năm.
Có những bức ảnh, cô thay đổi dần theo thời gian.
Sự non nớt của cô gái trẻ biến mất, thay vào đó là nét quyến rũ đầy nữ tính.
Lúc thì dịu dàng mềm mại, lúc thì thanh lịch thời thượng.
Mỗi tấm ảnh đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Mặt sau của các bức ảnh gần như đều được viết kín chữ, từng dòng ngay ngắn.
-
"Hôm nay em cười về phía anh một lần."
Nhất Phiến Băng Tâm
- Em rất thích bàiDương Xuân Bạch Tuyết
", mỗi lần tập đàn đều chọn bản nhạc này."
-
"Chiếc dây buộc tóc màu hồng của em rơi trên bệ cửa sổ. Anh đã giữ lại, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội trả cho em."
-
"Hôm nay anh nói với ba mẹ rằng anh muốn ôn thi lại. Họ ôm anh khóc nức nở."
-
"Cuối cùng anh cũng thi đỗ vào trường của em!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!