Chương 26: Ranh Giới

Sau tiết học Lịch sử, Harry nhìn vụn bánh dính trên tóc của nữ chính liền ngứa tay hết sức, cô nàng này nguyên tiết hết lấy cái này ra ăn thì cũng là cái kia để nhai, tâm trí cô không hề đặt trên quyển sách trước mắt. Cậu hối hận. Rất hối hận! Cậu rút lại câu nói đêm qua có còn kịp không, phải biết cái tâm hồn trên mây này không thể ở trong nhà Ravenclaw được đâu. Thật đó!

Khi đi lướt qua nhau, Nathalie còn không quên đá lông nheo với Harry, cậu hoá đá luôn. Này này, nhầm đối tượng rồi.

Từ phía sau lưng, Draco choàng tay lên vai của Harry và kéo cậu vào lòng mình, vừa lia mắt nhìn sang nó liền vinh dự hứng trọn cái ánh mắt đầy màu sắc của cô nàng mới chuyển đến, nó tự cho rằng đây là vẻ mặt biết khó mà lui, tốt lắm, cũng còn chút thuốc chữa. Nghĩ thế, nó tặng cho nữ chính cái nhếch mép đầy tiêu chuẩn.

Nathalie bĩu môi một cái rồi ngoảnh mặt sang nơi khác.

Rất may, Draco đã quay đi nên không thấy biểu cảm ghét bỏ của cô nàng dành cho mình nếu không độ hảo cảm ít ỏi trong lòng nó sẽ lao vùn vụn xuống cực âm mà chẳng có chút nghĩ ngợi.

Tiếp đến, là Tiết phòng chống nghệ thuật Hắc ám, lần này nhà Slytherin học chung với nhà Gryffindor, hai bên vốn đã chẳng thuận mắt nhau nên cũng không chào hỏi gì, chỉ có nhóm Cứu thế chủ là hướng Harry chào hỏi, Ron sượng sùng giơ tay chữ V với Harry nhưng khi nghe tiếng cười khẩy của Draco liền rút lại nụ cười và bày ra vẻ thù ghét với tên tóc bạch kim. Có thể thấy mức độ đối đãi hoàn toàn khác biệt.

Mà Draco cũng không thèm để ý, nó nhấc chân đi về phía trước, còn không quên vờ như vô ý lướt ngang người Cứu thế chủ, thấy người lảo đảo, trong nhóm Slytherin bật ra tiếng cười châm chọc.

Mấy đứa trẻ nhà Gryffindor vốn không phải kẻ ngồi yên nhịn nhục, có đứa muốn đứng ra nhưng lại nhận lấy cái liếc mắt của Fleamont nên chỉ có thể ngậm đắng lùi về sau. Fleamont thầm thở phào trong lòng, cũng may vừa nãy Honor bị thương nên đã đến Bệnh thất, nếu không lại ồn ào ảnh hưởng đến tâm tình của Harry thì thật là hỏng bét. Nó không quan tâm lắm những tiếng cười mỉa mai, thứ nó để ý chính là ánh mắt của Harry dành cho nó, chỉ cần cậu không ghét bỏ nó những thứ khác không quan trọng.

Tiếp đó, một mùi hương nồng nàn lượn vòng quanh chóp mũi của cả bọn, tiếng ho nhẹ vang lên, chúng nhanh chóng tách ra thành hai bên, ai về nhà nấy nhường chỗ cho giáo sư DADA mới xuất hiện. Nụ cười sáng chói loá của thầy khiến mấy đứa trẻ nam rất xúc động chỉ muốn đấm một phát cho bỏ tức. Còn mấy cô bạn thì đang chóng cằm với vẻ đầy ngưỡng mộ và yêu mến dành cho vị giáo sư mới.

Và...

Anh chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt: "Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy. Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!" Anh ngừng lại để chờ học trò cười, vài đứa bèn mỉm cười gượng gạo.

"Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm... Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả, chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu."

Khi anh phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, anh nói: "Các con có ba mươi phút để làm bài... Bắt đầu! Làm đi!"

Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?

Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì?

...

Cả lớp nhìn mấy câu hỏi, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, rồi biết mấy cái này có thể đánh nhau được không?

Cuối cùng, chỉ có một mình Hermione là được trọn điểm, mấy cô bé khác chỉ có thể tiếc nuối thở dài. Pansy ban đầu còn ưng ý gương mặt điển trai của Lockhart nhưng sau khi làm xong bài kiểm tra thì ngay lập tức thấy cái bản mặt kia có bao nhiêu ngu ngốc.

Lockhart cười rạng rỡ: "Xuất sắc! Quả là xuất sắc! Mười điểm cho nhà Gryffindor! Và bây giờ... vào công việc thôi!" Anh cúi xuống phía sau cái bàn giáo viên, nhấc một cái lồng đậy điệm kín mít đặt lên bàn.

"Giờ thì tôi lưu ý các trò! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến! Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi."

Lockhart hạ thấp giọng: "Tôi yêu cầu các con không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng."

Khi cả lớp đã nín thở vì hồi hộp, Lockhart giở tấm che vải ra. Anh nói bằng giọng như thể trên sân khấu: "Vâng. Những con yêu Cornish vừa bị bắt."

Seamus không thể nín được nữa. Nó bật ra một tràng cười hô hố mà ngay cả Lockhart cũng không thể nào nhầm với tiếng kêu hoảng sợ. Anh mỉm cười với Seamus: "Sao?"

Seamus suýt tắt thở vì nín cười: "Dạ, chúng cũng không... chúng không đến nỗi... rất nguy hiểm phải không ạ?"

"Đừng tưởng bở! Chúng có thể trở thành đồ quỷ sứ khó trị lắm đấy."

Những con yêu nhí màu xanh lè và cao chừng hai tấc. Chúng có những bộ mặt nhọn hoắt và giọng nói the thé nghe như một lũ quỷ con đang cãi nhau chí chóe. Ngay khi cái nắp lồng mới được hé ra, chúng đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong lồng, rung lắc mấy song sắt ầm ĩ, làm mặt dữ tợn dọa mấy đứa ngồi gần đấy. Lockhart nói to: "Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng!"

Anh mở cửa lồng ra. Và chạy vào phòng riêng trốn mất.

"!!!" Nhóm trẻ nhìn cửa phòng đóng lại.

Bọn yêu nhí chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của các học trò... Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Chúng phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn. Harry có dự phòng từ trước liền giơ đũa phép tấn công, cậu hô lớn: "Bùa Đông Lạnh có thể bắt chúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!