Chương 9: (Vô Đề)

Editor: Meounonna

Du Dao bấm điện tử tới nữa đêm, nhưng sáng hôm sau lại dậy khá sớm.

Giang Trọng Lâm đang hâm nóng sữa đậu nành, thấy cô xuống lầu, kinh ngạc nói: "Sao em thức sớm vậy, ngủ không ngon hả?"

Du Dao nói câu không phải, vào phòng bếp, giúp anh hâm bánh bao, sau khi hai người ăn sáng xong, có người gọi điện thoại cho anh, anh đi vào thư phòng. Du Dao ngồi trong phòng khách cầm thiết bị đầu cuối lướt web, còn mở thêm cửa sổ gọi video call với Dương Quân, bên đầu dây kia Dương Quân khoe với cô đứa cháu nội trai mập mạp, mặt núng nính đáng yêu của mình.

Du Dao nhìn mấy lần, "Đáng yêu quá vậy."

Hai người nói chuyện phiếm loẹt quẹt vài câu, Dương Quân phải ra ngoài có việc, Du Dao cúp máy, đứng lên đi rót nước. Lúc đi ngang qua cánh cửa của thư phòng, Du Dao thấy cửa không đóng, liền thò đầu vào trong nhìn thử.

Giang Trọng Lâm đang mở màn hình ra viết cái gì đó lên trên, phương thức nhập dữ liệu bây giờ rất nhiều, viết chữ hay nhận diện giọng nói đều rất nhanh chóng, nhưng Giang Trọng Lâm lại chọn phương thức nhập liệu là viết tay, viết tay này khác với viết tay lúc trước, vì bây giờ viết tay sẽ nhập vào máy kiểu chữ của mình luôn, giống như chữ viết tay của mình vậy.

Giang Trọng Lâm viết đẹp như khi dùng viết máy viết chữ, Du Dao nhớ lại bức thư tình mà hồi đó Giang Trọng Lâm viết cho cô, chữ trên đó rất đẹp. Bức thư tình đó cô đặt ở dưới giấy hôn thú và một vài giấy tờ nhân thân khác, cũng không biết giờ còn không nữa.

Khi tóc mai đã bạc người có còn bên ta?

Editor: Meounonna

Du Dao bấm điện tử tới nữa đêm, nhưng sáng hôm sau lại dậy khá sớm.

Giang Trọng Lâm đang hâm nóng sữa đậu nành, thấy cô xuống lầu, kinh ngạc nói: "Sao em thức sớm vậy, ngủ không ngon hả?"

Du Dao nói câu không phải, vào phòng bếp, giúp anh hâm bánh bao, sau khi hai người ăn sáng xong, có người gọi điện thoại cho anh, anh đi vào thư phòng. Du Dao ngồi trong phòng khách cầm thiết bị đầu cuối lướt web, còn mở thêm cửa sổ gọi video call với Dương Quân, bên đầu dây kia Dương Quân khoe với cô đứa cháu nội trai mập mạp, mặt núng nính đáng yêu của mình.

Du Dao nhìn mấy lần, "Đáng yêu quá vậy."

Hai người nói chuyện phiếm loẹt quẹt vài câu, Dương Quân phải ra ngoài có việc, Du Dao cúp máy, đứng lên đi rót nước. Lúc đi ngang qua cánh cửa của thư phòng, Du Dao thấy cửa không đóng, liền thò đầu vào trong nhìn thử.

Giang Trọng Lâm đang mở màn hình ra viết cái gì đó lên trên, phương thức nhập dữ liệu bây giờ rất nhiều, viết chữ hay nhận diện giọng nói đều rất nhanh chóng, nhưng Giang Trọng Lâm lại chọn phương thức nhập liệu là viết tay, viết tay này khác với viết tay lúc trước, vì bây giờ viết tay sẽ nhập vào máy kiểu chữ của mình luôn, giống như chữ viết tay của mình vậy.

Giang Trọng Lâm viết đẹp như khi dùng viết máy viết chữ, Du Dao nhớ lại bức thư tình mà hồi đó Giang Trọng Lâm viết cho cô, chữ trên đó rất đẹp. Bức thư tình đó cô đặt ở dưới giấy hôn thú và một vài giấy tờ nhân thân khác, cũng không biết giờ còn không nữa.

Cảm nhận được ánh mắt của Du Dao, Giang Trọng Lâm dừng bút lại, "Sao vậy em, có chuyện gì em không biết hả?" Nói xong có vẻ muốn đứng lên. Du Dao giơ tay phất phất, "Không có gì, anh tiếp tục làm việc đi," Nói xong lại quay về phòng khách.

Trong phòng khách có treo một cái đồng hồ, không giống như đồng hồ điện tử mà người xưa thường thích, lúc nào cũng hiển thị thông tin thời gian, nhiệt độ, thời tiết, độ ẩm v.v, đồng hồ treo trên đó là một cái đồng hồ bình thường hình tròn, kim giây đang chuyển động từng cái "tí tách tí tách". Nói đến cùng thì anh sinh ra vào nửa thế kỉ trước, vẫn có những thói quen cũ, ví dụ như quen xài đồng hồ loại này, cũng được tính là đang mang một ý nghĩa hoài niệm nào đó của ông lão.

Lúc cây kim ngắn nhất của chiếc đồng hồ tròn chỉ vào số 9, Du Dao dọn dẹp một chút, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Trong thư phòng Giang Trọng Lâm đang vùi đầu vào sách vở viết vẽ gì đó, Du Dao nói với anh một tiếng.

"Em đi ra ngoài một lát nha."

Giang Trọng Lâm lập tức ngẩng đầu, "Sao vậy? Cần anh đi chung với em không?"

Du Dao tuỳ ý nói: "Không có gì, anh làm việc tiếp đi, em chỉ tới siêu thị chuyên bán rau quả tươi gần đây mua chút đồ ăn thôi, hôm nay em nấu cơm."

Vừa nghe câu này, Giang Trọng Lâm lập tức đứng lên, trong tay nấm chừng cây bút. Anh nói: "Không cần, anh đi mua liền, em ở nhà nghỉ ngơi đi."

Anh nghĩ hồi rồi nói tiếp: "Game mua lần trước không phải em còn chưa chơi qua màn à?"

Du Dao vốn dĩ nghĩ chuyện không có gì to tát, nhưng khi thấy sâu trong ánh mắt anh là sự căng thẳng, lo lắng liền sửng sốt nói: "…. Không phải chứ, anh đây là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng à? Em thấy chắc em không xui vậy đâu ha, ra ngoài mua đồ ăn lại xuyên thời không lần nữa."

Giang Trọng Lâm không nói nhiều, chỉ lặng lẽ đóng nắp bút, đi ra ngoài, ra vẻ anh muốn đi cùng với em.

Du Dao thấy anh đổi dép, khoanh tay lại đứng bên cạnh nói: "Em về nhà nhiều ngày vậy rồi, chưa bao giờ ra ngoài mua đồ ăn hết, anh cũng không thể sau này mỗi ngày đều theo em ra ngoài mua đồ chứ hả?"

Giang Trọng Lâm im lặng trầm mặc trong chốc lát, trong lòng thầm thở dài. Anh biết là không cần làm thế, nhưng khi nghe cô nói muốn ra ngoài đi chợ một mình, vẫn sinh ra sợ hãi theo bản năng.

"Lần đầu tiên em đi ra ngoài, anh đi chung với em một lần đã, sau này anh… không đi với em nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!