Tạm dịch: Người yêu bạc đầu, tình mãi chẳng phai.
"Hai đoạn phân tích lúc nãy lần lượt được trích từ hai quyển sách này, thầy nhớ trong thư viện Hải Đại có cho mượn đọc, nếu các bạn cảm thấy thích, thì có thể đến đó đọc hoàn chỉnh hai quyển sách này nhé. Vậy thì, buổi học hôm nay đến đây thôi, các bạn à, chúng ta tan học."
Giang Trọng Lâm đứng trên bục giảng thu dọn đồ đạc, người đến nghe anh giảng, không chỉ có sinh viên, còn có một số người trí thức ở ngoài trường, và một số giáo viên trong trường nữa, lớp học chuyên đề mà mỗi khoa mỗi tháng có một lần này được mở công khai, nhằm hướng đến tất cả mọi người, người dạy có thể từ giảng viên trẻ tuổi nhất đến giáo sư danh tiếng lâu năm như Giang Trọng Lâm, thay phiên nhau lên lớp.
Có nhiều giảng viên với phong cách giảng bài dí dỏm, hài hước, hoặc ngoại hình đẹp mắt, người đến học sẽ rất nhiều, mà giáo sư Giang, nhìn chung trong tổng thể các phong cách giảng dạy anh được xem như một giáo sư rất nghiêm túc trong học thuật, sinh viên đến nghe anh giảng không phải rất đông, nhiều nhất là sinh viên khoa Văn học, còn những người trí thức đến học lớp của anh, hầu như đều là những học giả khá nổi tiếng trong giới.
Tuy không so được với một lớp học ngồi đầy người, nhưng chất lượng của lớp học này lại cực kỳ cao.
Du Dao trà trộn trong loại trường hợp này, không hề hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Đọc Full Tại
Hôm nay vừa hay cô được nghỉ, Qua Qua vẫn đang đi học, mà buổi sáng hôm nay thức dậy hình như thầy Giang có hơi khó chịu, ho vài cái, cho nên Du Dao suy nghĩ một lát liền dứt khoát lặng lẽ đi theo anh đến Hải Đại, lúc thầy Giang đang giảng bài, Du Dao chui vào trong góc lớp nghe, chỗ cô đang ngồi là một nơi phong thuỷ bảo địa, có một cây quạt tròn to tản ra khắp phòng học lớn, vừa hay nằm bên cạnh cửa sổ, hơn nữa ở đằng trước có một cây cột lồi ra, trước mặt còn có một cái rèm cửa sổ buông xuống nữa, dưới tình huống đông người thế này, Du Dao bị che lại hơn nửa thân người, có thể nói là người không có gì nổi bật nhất.
Thật ra Du Dao rất muốn nể mặt thầy Giang, nghiêm túc nghe anh giảng bài, ngặt một nổi, lúc Du Dao trong bầu không khí mà ai nấy đều chăm chỉ nghe giảng này, cảm giác buồn ngủ quen thuộc ùa về trong cô.
Có lẽ là do khoảng thời gian bát nháo thời cấp 3 ảnh hưởng đến Du Dao, mỗi lần cô ở lớp học, nếu như người khác đều nghiêm túc học hành, cô sẽ vô cùng buồn ngủ.
Cộng thêm việc cô cực kỳ quen thuộc với giọng điệu giảng bài này của thầy Giang, không nhanh không chậm, thanh âm ôn hoà trầm ổn, khiến người ta có cảm giác như đang tắm gió xuân, đồng thời cũng làm người ta lâng lâng buồn ngủ như mỗi dịp xuân về.
Du Dao thấy đây có lẽ là di chứng sau khi có bầu con gái, dù sao hồi ấy tối ngày nào cũng nghe thầy Giang thai giáo, đọc bài văn, cô xem nó như một khúc hát ru vậy, nghe mãi nghe mãi thì thiếp đi luôn.
Nói tóm lại, lúc Du Dao nghe được một nửa bài giảng thì đã ngủ gục, ngay cả khi nào tan học cô cũng chẳng biết. Lúc cô giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nguyên lớp học đều trống không.
Du Dao: … Chậc, buổi học của thầy Giang đã kết thúc rồi, lát nữa không biết nên đi đâu đây nữa.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ như thế, cô phát hiện trên người mình được đắp một cái áo khoác, sọc đen xám quen mắt, là áo khoác lúc sáng trước khi thầy Giang ra cửa cô chọn cho anh. Như cảm giác được gì đó cô quay đầu lại, Du Dao vừa hay đối diện với ánh mắt của thầy Giang.
Anh ngồi ở vị trí phía sau cô, trong tay cầm một cuốn sổ ghi chép để xem, sau khi phát hiện cô tỉnh thì ngẩng đầu nhìn cô.
"Em tỉnh rồi à? Bây giờ trời vẫn còn hơi lạnh, ngủ ở đây, cẩn thận cảm lạnh đấy, về nhà uống trước một viên thuốc cảm đi nhé." Giang Trọng Lâm đóng lại quyển sổ ghi chú nói.
Du Dao ho khan một tiếng,
"Ừm, lớp học của anh kết thúc hồi nào vậy, em không chú ý… hoặc là anh nói một chút sao anh lại phát hiện ra em đi?"
"Em thấy vị trí này của em, thường thì giáo viên tuyệt đối sẽ không để ý tới đâu."
Đọc Full Tại
Thầy Giang cười nhẹ. Vì anh không phải là thầy của cô, mà là chồng, cho nên có thể chú ý đến. Trên thực tế, lúc thầy Giang giảng bài chưa được bao lâu đã phát hiện ra thân hình của một sinh viên trong một góc nhỏ hàng thứ bảy có phần hơi quen thuộc.
Nhưng khả năng nguỵ trang ẩn mình của cô tốt quá, mặt cũng chẳng lộ ra, lúc đầu anh không dám chắc lắm. Sau đó, thi thoảng anh cũng quét mắt qua chỗ đó một cái, nhanh chóng phát hiện ra, lúc sinh viên đó ngáp, lộ ra nửa khuôn mặt. Trong nháy mắt anh đã xác định, chính là Du Dao không sai.
Tan học, những người khác đều đi cả rồi, Du Dao không động đậy, Giang Trọng Lâm sao có thể không nhìn ra cô ngủ rồi chứ.
Anh đợi đến cuối cùng, có vài sinh viên thấy anh chưa đi, nán lại hỏi anh một số câu hỏi, Giang Trọng Lâm cũng trả lời từng câu một, có một sinh viên nói lớn tiếng quá, Giang Trọng Lâm bèn ôn hoà bảo:
"Ngại quá, em nói nhỏ tiếng một chút được không?"
Sinh viên đó hơi hoang mang, liền thấy thầy mình chỉ vào một góc nào đó trong phòng học, mấy sinh viên lúc này mới phát hiện thì ra còn có người chưa đi, cẩn thận nhìn lại lần nữa, người đó ngủ mất rồi, thầy Giang kêu họ đừng làm ồn để người đó ngủ.
"Trời, sao mà quá đáng thế, vậy mà lại ngủ trong lớp của giáo sư Giang á?" Một sinh viên thấp giọng nói với vẻ bực mình, trách cứ bảo:
"Ỷ vào thầy dễ tính sẽ không tức giận mà."
Giang Trọng Lâm cười ra tiếng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!