Trong phòng vô cùng ấm áp, màn hình TV cực lớn đang bật, phát chương trình hoạt hình dành cho thiếu nhi,
"7 nàng tiên cầu vồng xinh đẹp giải cứu vương quốc ma thuật".
Trên bàn bày đầy các loại hoa quả và đồ ăn vặt, Du Dao bị hai mẹ con chị dâu họ kéo tới ngồi trên ghế sô pha, dưới chân là đệm lót lông dài êm ái, đằng sau được nhét vào một cái gối ôm bằng bông mềm, Du Dao cũng thoải mái dễ chịu mà ngồi vào đấy.
"Thím họ, thím có muốn ăn cái này không, đây là thứ chồng con đặc biệt đem về đấy, còn có cái này, mùi vị của món này rất ngon." Cháu gái họ nom cũng chạc tuổi cô đang bày một đống quà vặt trước mặt cô.
Mắt thấy Du Dao đang được chiêu đãi rất nhiệt tình, Giang Trọng Lâm bị anh họ túm đi lên thư phòng. Tuy anh rất không yên tâm, nhưng Du Dao nhân lúc không có ai chú ý cho anh một ánh mắt
"Lo bò trắng răng cái gì, mau đi lên đi", anh chỉ đành đi theo anh họ lên lầu dưới cái nhìn chăm chú của ông cụ.
Đối với mấy trường hợp thế này Du Dao không sợ gì hết, lúc cô còn nhỏ, ở nhà ăn Tết về cơ bản chỉ có ba mẹ và cô, ba người mà thôi, nhưng bắt đầu từ mùng 1 Tết, cô sẽ được ba vừa ôm vừa cõng, đi đến rất nhiều nơi chúc Tết mọi người, thuận tiên đi tặng một ít quà cáp.
Đa phần đều là những cụ già có hoàn cảnh khó khăn, cô bé Du Dao nho nhỏ dưới sự ra hiệu của ba mình mang các phần quà tặng cho các ông cụ, bà cụ, không sợ người lạ chút nào.
Người thân bên kia, ba cô chỉ có một người ba nuôi, đã mất rồi, bên mẹ của cô thì còn bà ngoại và gia đình của một người cậu, tuy bà ngoại rất thích cô, nhưng thái độ của cậu mợ đối với mẹ con cô cũng chẳng tốt đẹp gì, nên khi Du Dao đi thăm bà ngoại vào mỗi dịp Tết, sẽ không bao giờ ở bên nhà cậu quá lâu.
Nhà của cô ở một tiểu khu cũ, hàng xóm láng giềng qua lại với nhau cũng khá nhiều, hồi ấy mọi người đều có quan niệm là
"Bà con xa không bằng láng giềng gần", cho nên có việc gì đều nhờ hàng xóm giúp đỡ.
Vì là dịp lễ Tết, phần lớn thời gian Du Dao đều đi chơi chung với mấy đứa nhóc hàng xóm, lúc đi chúc Tết từng nhà hàng xóm xung quanh, đứa nhóc nào miệng ngọt nhất, mặt mũi đáng yêu nhất, thì sẽ nhận được quà vặt bánh kẹo nhiều nhất, cô bé Du Dao chính là đứa trẻ năm nào cũng nhận được bánh trái nhiều nhất.
Vì lúc còn nhỏ, gặp ai cô cũng có thể nói chuyện vài câu, mẹ cô có dạo rất lo lắng ngày nào đó con gái mình ngồi chồm hổm trước cửa nhà nói chuyện với người lạ, nói không chừng sẽ bị bọn bắt cóc trẻ em dẫn đi luôn.
Đọc Full Tại
Có điều sau một hồi, đợi Giang Trọng Lâm và anh họ từ trong thư phòng đi ra, thì thấy Du Dao, hai mẹ con chị dâu họ và vợ của hai cháu trai họ đã hoà mình vào thành một tụ, nói chuyện tán phét với nhau một cách nhiệt liệt.
Giang Trọng Lâm còn chưa kịp nói câu nào với Du Dao, cháu trai họ đứng hàng hai đã lên tiếng gọi các phái đẹp,
"Đã dọn bàn mạt chược cho mọi người rồi này, mau đến chơi đi."
Thế là mấy người phụ nữ nhanh chóng kéo nhau qua bên bàn mạt chược như gió cuốn, chuẩn bị đánh mạt chược, Du Dao xung phong dẫn đầu, đỡ lấy bụng bầu chiếm một vị trí.
Cháu gái họ nói giỡn với cô,
"Hai chị dâu của nhà con đánh mạt chược rất là mát tay, thím họ nhất định phải cẩn thận đấy."
Du Dao cười mà không nói, nom có vẻ ranh mãnh, xảo quyệt.
Giang Trọng Lâm thấy dáng vẻ đó của cô, nhịn không được bật cười. Anh nhớ lại năm hai người mới cưới nhau, Du Dao đến nhà anh ăn Tết, khi đánh mạt chược cùng với những người khác, đúng thật là kỹ xảo của cô vô cùng điêu luyện, cô lập mưu bày kế, sát phạt khắp bàn mạt chược, điệu bộ mọi sự đã được định liệu từ trước của cô, quả thật rất giống
"Thường Thắng tướng quân" đánh đâu thắng đó.
"Thím họ, thím yên tâm, con và mọi người chắc chắn sẽ thủ hạ lưu tình, xuống tay nhẹ nhàng với thím thôi."
"Đúng vậy, chúng ta là người một nhà, chỉ chơi vui thôi mà."
Hai cô cháu dâu họ cười nói, tỏ ra phong thái rộng lượng của một chuyên gia mạt chược.
Du Dao cười lộ ra hàm răng trắng tinh,
"Vậy thì thím yên tâm rồi, kỹ thuật đánh mạt chược của thím cũng bình thường thôi."
Du Dao nói như thế nhưng vừa lên bàn đã thắng liên tục 4 ván. Trên thực tế thì, Du Dao từ nhỏ đã biết đánh mạt chược rồi, lúc trước có một ít ông lão bà lão trong tiểu khu cũ, thời gian rảnh thường hay thích đánh bài, đánh mạt chược cùng nhau, mấy đứa nhóc như cô đi đến xem góp vui, Du Dao rất thông minh, học rất nhanh, thi thoảng còn có thể chỉ cho các ông cụ, bà cụ nên đánh thế nào nữa.
Ba cô không cho phép cô đụng vào mấy thứ này, nên chỉ có vào dịp Tết, cô mới có thể quang minh chính đại mang theo ghế đẩu ngồi ở sau lưng các ông cụ, bà cụ xem họ đánh bài, đánh mạt chược.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!