"Ủa, thầy bị bệnh rồi ạ? Cần tụi em đến giúp không cô?"
Du Dao cầm lấy thiết bị đầu cuối nhanh chóng trả lời:
"Không cần đâu, chỉ bị sốt thôi, bây giờ thầy đang nghỉ ngơi, cô có thể chăm thầy được. Cô tìm em là muốn hỏi, nghe nói năm ngoái thầy bị bệnh nhập viện một đoạn thời gian, lúc đó là ai chăm sóc thầy vậy em?"
Sau khi gửi xong tin nhắn này, bên đó thật lâu sau vẫn chưa trả lời. Đợi Du Dao nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của Giang Trọng Lâm chắc cũng khoảng 10 phút, tin trả lời mới được gửi tới.
Đối phương nói: "Vì em và Quách Đồng ở thành phố khác, cách thầy khá xa, dạo ấy có hơi bận, nên lúc thầy nhập viện tụi em chỉ đi thăm một lần, lúc chúng em đi thăm thầy thì người chăm sóc thầy là một cậu đàn em không quen thân lắm, năm ngoái cậu ta vẫn còn học ở Hải Đại, chắc năm nay đã tốt nghiệp rồi, em không có cách liên lạc với cậu ấy.
Vả lại lúc nãy em có hỏi mấy người khác, cậu đàn em đó chỉ chăm sóc thầy mấy ngày, khoảng thời gian ấy là do mấy sinh viên ở gần đó có thời gian rảnh thay phiên nhau chăm bệnh cho thầy ạ."
Du Dao và bà La Dung nói với nhau vài câu, không hỏi ra được gì, liền tạm biệt kết thúc cuộc trò chuyện. Lúc cô ngồi bên mép giường nhìn Giang Trọng Lâm ngủ, đột nhiên không hiểu vì sao chợt nhớ về một chuyện mà Giang Trọng Lâm từng nhắc qua, anh nói năm ngoái anh ngã bệnh một lần, sau đó thì từ chức, Du Dao muốn biết lúc đó anh bị bệnh gì, và rốt cuộc là tình huống khi đó như thế nào.
Đọc Full Tại
Nhưng cô hỏi vài học sinh trong group chat sinh viên của Giang Trọng Lâm, đều giống với La Dung, nói rằng bản thân cũng không rõ, dẫu cho có tìm được một học sinh đã từng chăm sóc cho Giang Trọng Lâm hai ngày, đối phương cũng nói không rõ, chỉ bảo rằng bản thân được đàn anh đàn chị gọi đi giúp đỡ tạm thời, chỉ giúp thầy Giang mua vài bữa cơm, ngoài mấy lúc ấy ra cũng không có việc gì làm, cũng không biết cụ thể bệnh tình của thầy Giang.
Du Dao nghi ngờ không biết lúc trước Giang Trọng Lâm có dặn trước với mấy đứa sinh viên này điều gì không, dặn họ không được tiết lộ với cô, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy không cần thiết, chuyện này thì có gì đáng để giấu diếm chứ.
Vốn dĩ chỉ là chuyện nhất thời nổi hứng nên hỏi, kết quả là vì không hỏi ra được đáp án, Du Dao đột nhiên chú ý đến chuyện này. Cô sờ vào cằm của mình thầm nghĩ, nếu như là bệnh gì nghiêm trọng, có lẽ trong nhà còn có các loại phiếu chẩn đoán bệnh còn giữ lại, và các bệnh án liên quan khác.
Nghĩ như thế, Du Dao liền ngồi không nổi nữa, cô nhìn Giang Trọng Lâm vẫn còn ngủ rất sâu, nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, đi vào thư phòng kế bên.
Giang Trọng Lâm nếu muốn lưu giữ các loại giấy tờ tài liệu, có lẽ sẽ để ở đây.
Du Dao chỉ nhìn sơ qua mấy tủ sách không bị khoá, cô chỉ để ý vào mấy ngăn kéo và tủ đồ bị khoá lại. Giang Trọng Lâm là một người
"quân tử thản nhiên thư thái" điển hình, tủ sách trong phòng không có cái nào bị khoá, Du Dao giơ tay kéo ra là mở được, bên trong phần lớn để các loại sách cổ và bảng báo cáo các loại, còn có các bản thảo sách cũ Du Dao không hiểu lắm, và một ít món đồ kỷ niệm vụn vặt.
Du Dao vốn dĩ muốn tìm một số bệnh án và giấy chẩn bệnh trong tưởng tượng của mình, kết quả lật qua lật lại, lực chú ý của cô liền bị mấy vật nhỏ tinh tinh rõ ràng đã cất giữ rất nhiều năm này hấp dẫn, cô bèn đi qua nhìn một lát.
Cô tìm được một chiếc hộp dưới đáy tủ, mở ra xem, phát hiện thì ra đây là một hộp dâu tây đã phai màu, Du Dao duỗi tay nắn bóp một chút, cứng ngắt.
Cô bỗng chốc nhớ về những lời lúc trước Giang Trọng Lâm đã từng nói với cô, lúc còn là học sinh Quách Đồng thường hay làm ra mấy trò đùa dai, tặng cho thầy giáo của mình một hộp dâu tây làm bằng đất sét.
Thì ra anh vẫn còn giữ.
Du Dao lật một quyển album ảnh ra, bây giờ dung lượng của thiết bị đầu cuối vô cùng lớn, mọi người đã quen với việc lưu trữ các tấm ảnh thực thể bằng cách scan ảnh, biến nó trở thành những tấm ảnh điện tử, nhưng không ngờ là, Giang Trọng Lâm vậy mà vẫn còn một cuốn album dày dặn thế này.
Trong cuốn album này, hầu như đều là người mà Du Dao không quen biết, cô nhìn vào những hàng chữ màu đỏ trên những tấm hình
"Ảnh kỉ niệm thầy và trò khoá XX", Du Dao mới phát hiện, thì ra Giang Trọng Lâm đã từng dạy qua nhiều thế hệ học sinh như thế.
Và còn có rất nhiều những tấm hình rõ ràng là ảnh chụp một mình của các học sinh tốt nghiệp ra trường, Giang Trọng Lâm cũng lưu giữ lại đặt ở trong này, mà anh thì rất ít khi xuất hiện trong hình.
Du Dao phát hiện hình ảnh các trường học trong những tấm hình này không hề giống nhau, điều này cho thấy Giang Trọng Lâm không chỉ từng dạy học ở một trường học, mà còn có rất nhiều trường khác.
Cô nhìn từng gương mặt xa lạ của những học sinh kia, gương mặt tươi cười của họ được đóng băng trong thời khắc ấy, hơi nhuộm màu của thời gian năm xưa, cảnh sắc xung quanh họ, những ngôi trường cao tầng cũng dần dần thay đổi.
Điều khiến cô để ý nhất chính là Giang Trọng Lâm trong bức ảnh, từ thuở thiếu thời trẻ trung anh dần già đi theo năm tháng, trong khoảng thời gian anh được những cô cậu học trò vây quanh, từng trang album ảnh được lật qua, Du Dao phát hiện hai bên tóc mai của anh dần bạc đi, vốn dĩ anh không nên già đi nhanh đến thế.
Cô đặt quyển album về chỗ cũ, sau đó tìm được rất nhiều giấy chứng nhận danh dự khác nữa, những giấy chứng nhận này có khi là do Giang Trọng Lâm được nhà trường trao tặng danh hiệu giáo viên ưu tú, có khi là do anh tham gia cuộc thi văn học nào đó đạt được giải thưởng, thậm chí còn có một lá cờ thi đua, được quấn lại đặt ở đó, và buộc lại bằng một dải băng lụa.
Tất cả những thứ này, đều đại diện cho những khoảng thời gian dần qua đi của Giang Trọng Lâm, là những hòn đá cuội anh sưu tập được trong dòng đời dài đằng đẵng này.
Du Dao xem xong các đồ vật trong tủ, cuối cùng đi tới trước bàn sách mà Giang Trọng Lâm thường ngồi. Đây cũng là một chiếc bàn sách rất cũ, trên mặt bàn có vết xước, còn có một mảng đốm đen giống như từng bị cháy xém bởi lửa. Trên bàn có một cục pha lê, đè lên vài tờ báo cũ.
Lúc trước Du Dao không để ý, nội dung của mấy tờ báo này đều rất bình thường, là những tin tức hằng ngày, những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, không có tin nào là Du Dao biết cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!