Chương 30: Không phải một con chim hoàng anh nhỏ, mà là một đoá hoa bất tử

"Ái chà, bụng của cô không còn nhỏ nữa đâu, trời lạnh, mưa xong nền đất lại trơn, sao cô còn ra đây đi bộ nữa."

Du Dao bất ngờ đụng mặt bà lão hàng xóm, tuy cùng thế hệ với Giang Trọng Lâm, theo lý mà nói cũng cùng thế hệ với Du Dao, nhưng mỗi khi bà ấy gặp Du Dao đều xem cô như cháu gái, lần trước đi chợ về gặp nhau, còn đặc biệt móc từ trong bọc một trái táo cho cô ăn, coi bộ vô cùng quý mến cô.

"Tôi thích ra ngoài đi dạo lát ý mà, suốt ngày ngốc ở nhà không quen, bà đây là đi chợ về hả?" Du Dao quen thuộc nói vài câu với bà lão, thì tách nhau ra, sau đó một mình tiếp tục đi về phía trước. Cô choàng một cái áo lông rất rộng— là áo khoác kiểu mới giữ ấm rất tốt, nghe nói lớp áo bên trong có lót loại lông gì đó, tạm thời vẫn gọi nó là áo khoác lông vậy.

Vì công năng giữ ấm vĩ đại của chiếc áo lông này, Du Dao hoàn toàn không cảm thấy lạnh, sắc mặt hồng hào, mạnh khoẻ. Vì dạo gần đây cô ăn khá nhiều, nguyên khuôn mặt của cô trọn trịa hơn hẳn lúc trước.

Cũng không biết sau khi sinh em bé xong có ốm xuống được không, Du Dao nghĩ thầm, cúi đầu nhìn vào bụng của mình, giống như đang ôm một trái dưa hấu to trong lòng vậy.

Hôm nay Giang Trọng Lâm ra ngoài có việc, cô một mình ngốc ở nhà chơi game một lát, thấy mắt mình hơi cay, dứt khoát thay quần áo ra ngoài đi dạo. Giang Trọng Lâm đối xử với thai phụ rất cẩn thận, để tránh cho việc sau khi anh về biết cô một mình đi ra ngoài sẽ bị doạ sợ, Du Dao không đi xa, chỉ đi vòng vòng ở quảng trường nhỏ bên cạnh tiểu khu.

Trời trở lạnh, trên quảng trường không có nhiều người, những người đang đi bộ bên đường phần lớn đều mặc áo khoác và rụt đầu vào áo nhanh chóng bước đi, Du Dao cắm hai tay vào túi áo, tuỳ ý quan sát mỗi người đang đi trên đường. Lấy 40 tuổi làm ranh giới, điều gì là điều còn tồn tại từ khi cô có kí ức đến giờ, và điều gì là điều mà từ khi cô được sinh ra đời tới giờ hoàn toàn xa lạ, đối với cô mà nói nó giống như một vạch phân chia rõ ràng.

Cô nhìn thấy một cô bé trẻ khoảng 19 tuổi, mặc một chiếc váy và một đôi vớ trông có vẻ mỏng manh, dường như hoàn toàn không sợ lạnh. Chẳng lẽ là chất lượng quần áo sau 40 năm đều có sự thay đổi lớn như thế sao, đôi vớ trông có vẻ phong phanh như vậy đã được cải tiến thành có công năng giữ ấm đặc biệt xuất sắc sao?

Du Dao nhớ về hồi mình còn là một thiếu nữ trẻ tuổi, cũng rất thích mặc mấy bộ quần áo mỏng manh như vậy vào mùa đông, dù sao thì người trẻ luôn chỉ cần xinh đẹp soái khí là đủ, mấy chuyện như lạnh lẽo thế này nhịn chút là qua rồi. Cho dù sau này không còn là thiếu nữ 19 tuổi nữa, đã hai mươi mấy tuổi đi làm được mấy năm rồi, cô vẫn rất thích mặc mấy bộ quần áo xinh đẹp đó.

Không chỉ là quần áo xinh đẹp, còn có đủ các thể loại đồ trang điểm khác nhau, trước khi ra ngoài phải thay quần áo, làm tóc và trang điểm nhạt, tối về tới nhà đắp mặt nạ… Từ khi nào bắt đầu cô dần dần không còn để ý những việc này nhỉ?

Hình như là sau khi kết hôn với Giang Trọng Lâm không lâu.

Đọc Full Tại

Lúc mới kết hôn, anh cảm thấy rất tò mò với tất cả những chuyện liên quan tới cô, sáng sớm cô thức dậy trang điểm, anh đang ngáy ngủ cũng phải mơ màng bò dậy, ngồi ở phía sau cô nhìn chăm chú với vẻ hiếu kỳ, nhìn cô lấy từng món chai chai lọ lọ trét lên mặt, sau đó anh sẽ bày ra vẻ mặt kính sợ và cẩn thận nghiên cứu khi đối mặt với một lĩnh vực xa lạ với mình.

"Khó quá đi, em biết cách dùng của nhiều thứ như thế, có khi nào xài lộn tùm lum với nhau không? Mấy cái này, trông có vẻ na ná nhau hết à." Chàng thanh niên "trai thẳng" hỏi cô.

Cô liếc đôi mắt mèo đã được kẽ kỹ càng, nói với người chồng trẻ đầu tóc bù xù kia: "Nói thật thì mỗi ngày em trang điểm cũng thấy mệt lắm, nhưng anh nhìn đi." Cô quay đầu qua gửi cho anh một nụ hôn gió, "Trang điểm sẽ xinh đẹp hơn này."

Anh hơi nghiêng đầu, dùng bả vai cọ cọ vào gương mặt ửng hồng, tránh đi nụ hôn gió cố ý của cô, thấp giọng nói: "Thật ra anh thấy lúc em không trang điểm cũng đẹp lắm, mỗi tối lúc em tắm xong đi ra càng xinh hơn."

Du Dao vô tình đánh vỡ sự ngây thơ của anh, "Thật ra mỗi ngày sau khi tắm xong đi ra, em đều lấy máy sấy để sấy cho tóc vào nếp hết đó, anh tưởng là kiểu tóc rối nhưng không mất sự quyến rũ đó dễ làm ra lắm sao? Còn nữa, để giữ cho da dẻ tươi mềm mướt mát, đương nhiên phải thoa rất nhiểu mỹ phẩm dưỡng ẩm và dưỡng da lắm đấy."

Người chồng trẻ tuổi bật thốt ra một từ ngây ngốc: "Ồ…."

Cô lau tay, đi qua bên kia nựng nựng mặt chồng mình, "Khờ quá đi."

Buổi tối sau đó cô vừa tắm xong, anh mở cửa ra, muốn xem cô sấy tóc, xem xong một lần, anh nói: "Trông có vẻ mệt quá, vả lại ngủ một giấc là mất tiêu rồi." Du Dao cầm máy sấy tóc thở dài, "Em cũng cảm thấy mệt lắm."

Ông Giang nhỏ xung phong nhận việc, "Anh sấy tóc giúp em cho."

Du Dao đồng ý cho anh làm, "được" anh sấy cho một đầu tóc xù mang hiệu quả của một cơn địa chấn kinh hoàng, một đầu tóc rối tán loạn mà tóc còn quấn chặt vào nhau, lấy cây lược chải một hồi mới xem như tạm ổn. Ông Giang nhỏ chải tóc cho cô, nhắc lại ý kiến của mình một lần nữa, "Anh vẫn cảm thấy em như vậy cũng rất là xinh đẹp."

Đúng vậy, anh cảm thấy cô trang điểm đẹp, không trang điểm cũng đẹp; cô mỉm cười nhẹ nhàng dùng dao nĩa ăn cơm Tây đẹp, ở quán ăn bên đường lấy tay bóc tôm hùm đất ăn đến mặt đầy sa tế cũng đẹp; mặc cái váy hoa xinh xắn cũng đẹp, mặc cái áo sơ mi xấu xí, cũ kĩ và quần đùi cũng đẹp; không có hình tượng gác chân lên ghế sô pha, đêm hôm khuya khoắt vọt ra ngoài ban công chửi lộn với thằng nhóc lầu dưới chơi trống điện tử cũng đẹp, ngay cả tư thế móc lỗ tai cũng xinh hơn người khác.

Đọc Full Tại

Bất kể khi nào, lúc cô hỏi "Như vậy có đẹp không?", Giang Trọng Lâm đều không chút chần chừ gật đầu bảo "đẹp", nguyên khuôn mặt là vẻ chân thành tha thiết không thể khiến cho người ta nghi ngờ.

Trước khi hai người kết hôn cô đã từng hoài nghi qua một lần, trong mắt của Giang Trọng Lâm nói không chừng cô có mang vòng sáng thiên thần trên đầu, vốn tưởng là sau khi kết hôn anh thấy cô cũng biết ăn cơm, ngủ nghỉ, đi vệ sinh, chắc sẽ bình thường hơn một tí, nhưng ai ngờ đâu lại càng nghiêm trọng hơn.

Cho nên dần dần, Du Dao cảm thấy, trang điểm cái rắm, trong mắt của thằng nhóc này căn bản không có sự khác biệt nào, loại cảm giác tốn công vô ích này làm cô ngày càng trở nên lười biếng. Ban đầu chỉ là lười làm mấy công đoạn như kẻ mắt mèo và son môi thôi, sau đó cuối tuần ở nhà ngay cả rửa mặt cô cũng lười làm—

- so với cuộc sống độc thân lúc trước không có chút khác biệt nào.

Có điều, sống một mình và sống hai mình cũng có chút khác nhau, đương lúc bệnh lười của cô phát tác, cô sẽ cất cao giọng kêu một tiếng "Giang Trọng Lâm", Giang Trọng Lâm sẽ cắn chừng bàn chải đánh răng chạy tới bên cô.

"Sao vậy em?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!