Chương 28: Năm vị khách đến thăm nhà

Du Dao đến thế giới này, sống ở ngôi nhà này đã mấy tháng, rất hiếm khi có khách đến thăm, dù là hàng xóm cũng rất ít khi tới nhà, yên tịnh đến mức có lúc cô cảm thấy hình như mình với người bình thường chẳng có gì khác nhau, cũng không phải là một quái thai thần kỳ xuyên qua thời không 40 năm.

Nhưng khi cô nhìn thấy ông lão Giang, cô biết rằng, bản thân cô có thể có được hoàn cảnh sống yên tĩnh như thế, đều là công sức của ông lão trước mặt này đây. Vì anh biết trong lòng cô bất an do việc xuyên thời không đem lại, anh đang cố gắng tạo điều kiện để giúp cô dung nhập vào thế giới mới, tận sức không cho người khác quấy rầy cô trong quá trình Du Dao tập làm quen với thế giới mới.

Có điều, ba ngày sau khi cô bị lộ thân phận vì đột nhiên xuất hiện trong lớp học của ông lão Giang, trong nhà có khách đến chơi.

Đây là bốn người khách thoạt như có hẹn trước để cùng nhau đến gồm bốn nam và một nữ, tuổi tác chạc khoảng giữa ba mươi mấy tới năm mươi, họ là… học sinh của thầy Giang, đều lớn tuổi hơn cô.

Đọc Full Tại

Du Dao mở cửa ra, nhìn mấy người đang ăn vận lịch sự ngoài cửa, mấy người xa lạ đang cầm trong tay toàn là quà cáp, còn chưa kịp hỏi họ là ai, liền nghe thấy họ lên tiếng "Chào cô ạ." (sư mẫu)

Du Dao: "…"

Thế là cô chỉ đành cười nhẹ với họ, sau đó gọi thầy Giang: "Lão Giang, học trò của anh tới này!"

Giang Trọng Lâm đang trong thư phòng tìm thứ gì đó nhanh chóng đi ra ngoài, anh nhìn mấy đứa học trò của mình lần lượt vào nhà, mặt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó anh tỏ vẻ không vừa ý lắm nhìn chằm chằm họ, giống như đang nhìn mấy đứa nhóc tự cho mình là đúng.

Người đàn ông dẫn đầu lớn tuổi nhất trong đám ngay lập tức nở nụ cười, "Dạ vì cô Giang trở về lâu rồi, mà tụi em vẫn chưa đến thăm hỏi, làm vậy thì thật sự không lễ phép chút nào ạ."

Giang Trọng Lâm đành bất đắc dĩ nói: "Vô đây ngồi cả đi."

Lúc này mấy người đàn ông, phụ nữ thoạt nhìn đều là những nhân sĩ thành đạt trong xã hội mới dám buông quà đang cầm, từng người một ngồi xuống, Du Dao rất tự giác vào phòng bếp rót trà cho họ, Giang Trọng Lâm cũng đi vào phòng bếp, anh ngăn lại động tác của cô, ý nói để anh làm cho, nói với cô: "Mấy đứa nó sẽ về nhanh thôi."

Du Dao lấy trái cây ra rửa sạch, cười hi hi nhìn anh, "Học trò đến thăm anh, giữ họ lại chơi lâu xíu cũng được mà, làm thầy người ta sao lại đuổi người ta đi, bất lịch sự quá ông Giang à."

Cô rút tay mình từ trong nước ra, nhắm chính xác búng mấy giọt nước còn dính lên tay vào mi tâm đang nhăn lại của ông lão Giang, "Thả lỏng chút đi, để người ta xem em xíu, em cũng không chết mà, anh căng thẳng vậy làm gì." Có đôi khi cô thật sự cảm thấy ông lão Giang này xem cô như một món cái bát sứ cổ, còn là loại bát đã có vết nứt, chạm nhẹ một chút thôi cũng có thể vỡ tan tành.

Hai người bưng trà và trái cây ra ngoài, mấy người trong phòng khách vội vã đứng lên đón lấy mấy món đồ trong tay họ, miệng nói liên tục: "Thầy cô ơi, thầy cô không cần khách sáo như vậy đâu, tụi em ngồi chơi lát là về, chỉ là lâu rồi không đến thăm nhà, qua đây định hỏi thăm sức khoẻ thầy thế nào rồi thôi ạ."

Giấu đầu lòi đuôi, Du Dao thầm nghĩ, mấy người rõ ràng là tới nhìn cô Giang trẻ trung xinh đẹp này.

Du Dao được thầy Giang đỡ ngồi xuống vị trí mình thường ngồi trên sô pha, Du Dao không ngạc nhiên chút nào khi những người này cố ý hay vô tình trộm liếc nhìn cái bụng đang lồ lộ lên của cô, vì trời lạnh quá, tuy rằng trong nhà có hệ thống máy sưởi nhưng cô vẫn mặc một chiếc áo len rộng, nên cái bụng nhô lên của Du Dao hiện lên vô cùng rõ ràng.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Có thể nhìn ra được, mấy cô cậu học trò lớn tuổi hơn cô này đang cực lực đè nén sự kinh ngạc và kích động trong lòng, lúc Giang Trọng Lâm đang nhìn lướt qua từng đứa từng đứa một, bọn họ đều cố tỏ ra vẻ nghiêm chỉnh bình tĩnh, Du Dao nhìn kiểu ngồi nghiêm chỉnh y khuôn thành một hàng của mấy người họ, cũng không hiểu vì sao cô đột nhiên bật cười, chỉ đành già vờ bưng ly trà lên nén lại ý cười.

Giang Trọng Lâm giới thiệu cho Du Dao năm người ngồi đây, "Mấy đứa này đều là học trò của anh, đây là Từ Hưng Minh."

Từ Hưng mình tuổi lớn nhất trong đám mỉm cười ôn hoà nhìn Du Dao, vẻ mặt hào sảng hiền lành, nhìn có vẻ là người có khả năng giao tiếp tốt, "Ha ha, em đúng là làm thầy thất vọng rồi ạ, tuy thầy rất tận tình chỉ bảo, nhưng em là đứa nhóc khó dạy, giờ đang làm việc ở Bộ Giáo dục, chỉ là làm mấy việc nho nhỏ thôi ạ."

Du Dao thấy người đàn ông khoảng 40 tuổi hơn bên cạnh ông ta trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, "Đàn anh không cần khiêm tốn vậy đâu, nếu anh chỉ làm việc nhỏ, thì mấy người chúng tôi đây hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới rồi." Nói xong hắn ta nhìn về phía Du Dao, tự giới thiệu nói: "Em tên là Thành Khiêm, là một nhà văn ạ."

Tiếp theo cũng không cần Giang Trọng Lâm mở miệng, mấy người còn lại từng người tự mình giới thiệu với cô, người phụ nữ duy nhất tên là La Dung, 40 tuổi, cũng là một giảng viên đại học, chỉ là không phải của Hải Đại, bà ấy làm việc ở tỉnh kế bên. Người đàn ông ngồi kế bên La Dung tên là Quách Đồng, là chồng của bà ấy, là bạn học cùng khoa, nghề nghiệp của ông ta là nhiếp ảnh gia.

Người đàn ông cuối cùng và cũng là người nhỏ tuổi nhất tên là Lưu Hãn Nhiên, cũng là một nhà văn.

"Mấy em bình thường cũng rất bận, không cần đặc biệt đến đây đâu." Giang Trọng Lâm ôn hoà nói với mấy người học trò.

"Không bận không bận, vừa hay dạo này có thời gian, nên hẹn với mấy đàn em cũng đang rảnh rỗi tới đây thăm thầy ạ." Từ Hưng Minh lớn tuổi nhất trong đám trên mặt nở nụ cười tươi rói, nhưng quý bà La Dung hình như kiềm lòng không nổi, hỏi: "Thầy ơi, cô khi nào thì sinh em bé ạ, cái bụng nhìn có vẻ to rồi đấy, chuẩn bị đi đâu sinh, nghĩ kỹ chưa ạ? Em có một đứa em gái đang làm bác sĩ ở bệnh viện Tỉnh ạ, nếu không để em hỏi thăm em ấy cho nhé."

Quách Đồng ngồi kế bên bà ấy khẽ đụng tay bà ấy một cái, ra vẻ bà ấy chuyển đề tài nhanh quá, sau đó bản thân ông nhanh nhảu nói: "Vẫn chưa chúc mừng thầy ạ, thầy đúng là khổ tận cam lai."

Giang Trọng Lâm nhìn động tác nhỏ hai người họ tương tác với nhau, là hành động giao lưu ánh mắt trên không, nói: "Không phải tụi em đã gửi tin nhắn chúc mừng rồi sao."

Quách Đồng bày ra vẻ mặt "thầy chặn họng em như vậy em làm sao tiếp lời được đây", cố gắng cứu vớt lại xíu tôn nghiêm, "Ý em là vẫn chưa chúc mừng trực tiếp mặt đối mặt ạ."

Đọc Full Tại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!