Chỉ nghe đoạn này, dường như chỉ là một chuyến du lịch bình thường, Du Dao hỏi: "Sau đó thì sao?"
Giang Trọng Lâm: "Sau đó anh quay về nhà."
Du Dao im lặng không nói gì, lúc đầu nói về chuyện này, đáng lẽ phải nói về những chuyện đặc biệt xảy ra sau đó chứ, kết quả là chuyện gì cũng không xảy ra? Vậy tại sao anh lại nói về chuyện này đầu tiên.
Cô không hề biết là, chiếc lông vũ màu trắng nhẹ tênh ấy và lời nói của ông lão xa lạ kia đã cứu rỗi chàng thanh niên trẻ mặt đầy tiều tuỵ kia, anh ta đứng bên cạnh thiên hồ dưới dãy núi tuyết, nắm chặt lấy chiếc lông vũ trắng tinh ấy, giống như đang bắt lấy một tia hy vọng gì đó.
Đến cuối cùng sẽ được trùng phùng, bởi vì câu nói này, anh luôn giữ gìn cẩn thận chiếc lông vũ ấy, thậm chí…… mãi đến bây giờ, chiếc lông vũ vẫn còn.
Du Dao đột nhiên nhanh trí nghĩ tới một việc, hỏi: "Chiếc lông vũ đó bây giờ còn không anh?" Cô vừa hỏi ra miệng nhưng đồng thời cũng đang nghĩ, đã qua rất nhiều năm rồi, có lẽ đã không còn nữa.
Ai ngờ Giang Trọng Lâm trả lời cô nói: "Còn." Nói xong, anh thậm chí còn đứng dậy mở đèn, lục tìm khắp nơi ở thư phòng, tiếp đó lấy về một chiếc lông vũ màu trắng rất dài.
Du Dao giơ chiếc lông vũ dưới ánh đèn rọi sáng, cô có chút dở khóc dở cười, còn có chút kinh ngạc, "Không phải anh chứ, chiếc lông vũ này anh giữ bao lâu rồi, sao giờ vẫn còn vậy." Trong lòng cô nghĩ, có lẽ Giang Trọng Lâm thật sự là một người chung tình, dẫu cho chỉ là một chiếc lông vũ bình thường, cũng vẫn giữ gìn rất lâu.
Giang Trọng Lâm nhìn ngón tay cô đang xoay xoay chiếc lông vũ, nói: "Chiếc lông vũ này tặng cho em đó."
Đọc Full Tại
Du Dao: "Cho em á?"
Cô cũng lồm cồm bò dậy, đặt chiếc lông vũ lên chiếc tủ kế bên giường, lấy đồ buộc tóc của mình đè lên, sau đó cô mở thiết bị đầu cuối của mình ra, mở ứng dụng mà hôm nay Dương Quân mới giới thiệu cho cô.
"Đợi tí, em cũng có thứ muốn tặng anh." Cô vừa nói, vừa mở giao diện ra, tìm thấy thanh vật phẩm, kéo ra một đống hoa tươi.
Trong đây có tất cả các đồ vật dùng để ném người như ly, dĩa, đĩa phim, bát ăn cơm, dưa hấu, dao cắt thịt, phân chó thối, đương nhiên cũng có thể ném hoa, một ứng dụng, cãi nhau và thể hiện tình yêu đều có thể sử dụng. Thế là Du Dao ném đầy đầu ông lão Giang bằng đầy ấp hoa tươi, hình ảnh thực tế ảo đó chiếu thẳng lên chiếc giường làm cho đầy giường của họ đều là những đoá hoa tươi thắm, ông lão Giang đương nhiên cũng bị hoa tươi bao phủ cả người.
Thầy Giang chưa bao giờ trải nghiệm qua uy lực của cái ứng dụng này, trên đỉnh đầu còn vương vãi vài cánh hoa, không kịp lấy lại tinh thần.
Du Dao nhìn anh với vẻ mặt chết lặng ở đó, ngay tức khắc bật cười ngã vào trên giường.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Giang Trọng Lâm nhìn vợ mình cười thoải mái như thế, cũng dần dần lộ ra nụ cười. Anh đột nhiên phát hiện, thật ra khi chung đụng với người vợ trẻ của mình, không hề khó khăn như lúc trước anh tưởng tượng. Cùng ngủ trên một chiếc giường, cũng không phải rất khó thích ứng.
Có lẽ là bởi, trong mắt của cô, anh không phải là một ông lão cần được đối xử cẩn thận, cũng không phải là một giáo sư luôn được người đời tôn trọng, anh chỉ là chồng của cô Giang Trọng Lâm, trẻ trung hay già nua đều là anh.
"Anh còn đi đến những đâu?" Du Dao nghiêng người, chống đầu nhìn anh.
"Đi tới Tỉnh Quý Châu, là một sơn thôn rất hẻo lánh, sơn thôn đó nằm sâu bên trong 3000 ngọn núi cao lớn sừng sững, trùng trùng điệp điệp, nơi đó gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, người dân ở sơn thôn đó sinh sống trên những đỉnh núi dốc ngược thẳng đứng, đường đi ở nơi đó vô cùng nguy hiểm, tụi anh nếu muốn đi tới thị trấn, thì phải đi bộ năm tiếng đồng hồ xuống núi, sau đó ngồi xe hai tiếng, mấy đứa trẻ ở đó đi học rất khó khăn, anh từng ở nơi đó sống một khoảng thời gian, chỉ có anh và một giáo viên khác, dạy cho mấy đứa trẻ đó môn văn và môn toán…"
Du Dao yên lặng lắng nghe, cô có thể tưởng tượng, Giang Trọng Lâm thời trẻ từng đi đến rất nhiều nơi, trên những dốc núi cao lớn ấy anh lội núi leo đèo, trong sơn thôn sâu thăm thẳm ấy anh dạy từng con chữ và kể cho những đứa trẻ đó những điều về thế giới bên ngoài, hoặc là anh đã học được cách bình tĩnh trong cuộc sống cực khổ mà giản đơn ấy, ở nơi rừng núi tĩnh mịch hoà lẫn tiếng đọc bài của trẻ nhỏ anh tìm thấy được một ý nghĩa nhân sinh khác.
Anh từng gặp qua rất nhiều loại người, biết được cuộc sống của biết bao nhiêu con người khác nhau trên thế giơi này, tất cả mọi người đều có những hỉ nộ ái ố của riêng mình, sự thống khổ của mỗi người sẽ trở nên bé nhỏ, không đáng nhắc đến trong thế gian rộng lớn này.
"… Tứ Xuyên anh cũng đi qua rồi, có vài người bạn ở Tứ Xuyên rất nhiệt tình mời anh đến đó, nhưng anh ở đó không bao lâu, cảnh sắc ở nơi đó đẹp lắm, hằng năm đều có rất nhiều hoa tươi khoe sắc khắp nơi, muôn màu muôn vẻ, người đông nhộn nhịp, buổi sáng người dân thức dậy rất sớm, dù cho là người quen hay không quen, đều quây quần ngồi cùng với nhau ăn sáng tám chuyện…."
Tiếc là anh ăn không quen những món ăn nơi đó, sống một thời gian bao tử có hơi không chịu nổi nữa, anh nghĩ, nếu như là Du Dao, có lẽ cô sẽ thích nơi đó.
"… Có một năm kia vì một em học sinh, anh đi đến Tân Cương, hoàn cảnh gia đình của em học sinh đó khó khăn lắm, nhưng em ấy học rất tốt, tính tình cũng rất nhiệt tình hiếu học, vì mẹ bị bệnh em ấy đột nhiên bỏ học về nhà, sau khi anh nghe ngóng được tin này thì có đến thăm em ấy, ở trên một đồng cỏ hoang rộng lớn anh tìm thấy túp lều vải và đàn dê của họ, đứa bé ấy tuổi không lớn, nhưng phải gánh trên vai trọng trách của người trưởng thành, vô cùng vất vả, anh ở bên đó một tuần, mỗi ngày sáng sớm khi mặt trời vừa ló dạng đã phải thức dậy, giúp em ấy chăn đàn dê trên hai đồng cỏ…"
Những cơn gió rét lạnh thấu xương, sự thiếu thốn vật chất lâu dài, cuộc sống bần cùng nhưng chẳng thể thay đổi, tia sáng lẻ loi duy nhất có lẽ chỉ là thời gian nhàn rỗi ít ỏi, đứa bé đó ôm lấy đứa em gái nhỏ nhắn của mình, hai anh em đối mặt với ánh mặt trời vừa lên cất cao giọng hát, mang theo nỗi trống vắng tịch liêu vô ngần.
"Anh cũng từng sống ở Hồng Kông ba năm, một người thầy của anh đang làm công việc giảng dạy ở Đại học Hồng Kông, ông ấy gọi anh qua bên đó giúp đỡ, có một dạo cuộc sống của anh bần hàn và buồn chán lắm, là do thầy ấy giúp đỡ anh, thầy ấy dạy cho anh rất nhiều kiến thức chuyên ngành, đồng thời cũng nói cho anh rất nhiều triết lý về cuộc sống. Lúc trước đi đến rất nhiều nơi hẻo lánh xa xôi, nhịp điệu cuộc sống rất chậm, nhưng Hồng Kông là một thành phố phồn hoa tấp nập, anh phải tập làm quen rất lâu."
Lúc ấy anh sống trong một gian nhà nhỏ hẹp như một cái nhà kho bé tẹo, thi thoảng anh cũng cảm thấy may mắn, may mà vào lúc này, Du Dao không ở đây.
Đọc Full Tại
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!