Chương 20: (Vô Đề)

"Hoa hữu trùng khai nhật

Nhân vô tái thiếu thời."

(Hoa tàn đi rồi sẽ có ngày hoa khác lại nở

Riêng đời người già đi sẽ không thể trẻ lại.)

Lúc hai người về tới nhà, trên đường hai người rất trầm mặc. Loại trầm mặc này kéo dài đến tận khi Du Dao ngồi trên ghế sô pha, Giang Trọng Lâm rót hai ly nước nóng đem đến.

Hai người ngồi đối diện nhau, Du Dao ôm lấy cánh tay mình nhìn chằm chằm vào cái bụng, Giang Trọng Lâm nhìn hơi nước lượn lờ trên miệng cốc.

"Chúng ta nói chuyện một chút đi." Cuối cùng Giang Trọng Lâm mở miệng nói, anh thở dài thật nặng nề, nhưng ánh mắt lại rất nhẹ nhàng, dường như vô hồn. Anh nhìn Du Dao, nói: "Em muốn đứa bé này không?"

Du Dao không nhìn anh, vẫn nhìn bụng mình như cũ, nói một chữ đơn giản, "Muốn."

Giang Trọng Lâm trầm mặc hẳn, nhìn về phía bụng cô, có chút xuất thần. Hai tay anh nắm lại thật chặt, giọng bình tĩnh, "Anh hy vọng, em có thể nghiêm túc suy ngẫm cẩn thận lại."

Nghe thấy lời nói đó, Du Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Suy ngẫm? Suy ngẫm cái gì, ý của anh là không muốn đứa nhỏ này ư?"

Giang Trọng Lâm đối diện với anh mắt của cô không né tránh, "Anh biết anh nói như vậy, em chắc sẽ không vui, nhưng anh vẫn hy vọng em nghiêm túc suy ngẫm vài ngày. Đứa nhỏ này….. Nó sẽ làm cho cuộc sống sau này của em càng thêm cực khổ."

Du Dao không nói gì.

"Du Dao." Anh nhẹ nhàng gọi tên Du Dao, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Anh đã già rồi, là một cái cây sắp mục nát, không biết còn có thể ở lại thế giới này được bao lâu."

"Điều tiếc nuối lớn nhất của anh đã từng là em, nhưng em quay về rồi, sự nuối tiếc của anh cũng không còn nữa. Anh đã từng nghĩ có nên ly hôn với em không, nhưng anh không nhắc đến, vì anh biết em sẽ không đồng ý. Anh không sống được bao nhiêu năm nữa, đợi khi anh chết rồi, em vẫn còn trẻ, có thể có một cuộc sống mới. Mà đứa bé này, nếu em giữ lại nó, sẽ rất cực khổ, Anh không thể chăm sóc cho hai mẹ con lâu dài, không thể nhìn nó trưởng thành nên người."

"Em có thể chấp nhận anh, anh rất vui, nhưng anh biết rằng đây cũng chỉ vì, em còn trẻ, người khi còn trẻ có trái tim rất nhiệt huyết, sẽ vì sự cảm động và sự kích động nhất thời, mà quyết định một cách vội vàng, đến cuối cùng thường đều sẽ hối hận…"

Lồng ngực của Du Dao phập phồng lên xuống, đột nhiên cô chụp lấy cái gối bên người đập vào người Giang Trọng Lâm, đánh gẫy lời nói của anh, mắt kinh của anh bị rớt xuống theo, rơi xuống đất phát ra tiếng "ding".

Giang Trọng Lâm mở to mắt, không đi nhặt kính trên sàn nhà lên, cũng không động đậy.

"Chuyện gì anh cũng muốn tốt cho em, cũng muốn suy nghĩ cho em, có phải anh cảm thấy chính anh rất vĩ đại hay không, tự tôi dâng hiến tự tôi hy sinh, âm thầm trả giá tất cả, rất cảm động có đúng không?" Du Dao nhếch khoé môi, lửa giận xông lên tới não, và chua xót tràn ra từ trong lòng, làm cho cô cảm thấy vừa đau đớn vừa nóng nảy, không biết phải phát tiết ra sao.

"Anh cảm thấy anh già rồi, không xứng với tôi nữa, sợ tôi hối hận, cho nên mỗi ngày giả bộ như là phụ huynh của tôi, không dám đụng vào tôi, không dám thích tôi. Tôi nhìn thấy mà thấy mệt giùm anh. Già rồi thì đã sao, già rồi thì sẽ không giống lúc trẻ nữa, không được thích ai nữa hay sao?"

"Đúng, anh lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, những chuyện đã trải qua cũng nhiều hơn tôi, cho nên anh bây giờ ngồi đây nói với tôi làm thế nào mới đúng, làm thế nào là sai, anh có biết tôi ghét nhất là cái loại này không? Anh dựa vào cái gì cảm thấy anh lớn hơn tôi, thì có thể nói với tôi chuyện đúng sai? Mà tôi, cho dù muốn chọn cái sai, thì cũng là do tự tôi chọn, anh lại dựa vào cái gì muốn tôi phải chọn theo cách mà anh nghĩ là đúng?

Tự nghĩ rằng như vậy là tốt cho người khác, đây là bệnh chung của những người già hay sao?"

Du Dao cố gắng khắc chế không nói những lời cay độc, nhưng làm sao cũng không nhịn được, nói xong mấy câu này, khó khăn lắm mới cắn răng nuốt xuống được những lời khó nghe hơn.

Mắt kính của Giang Trọng Lâm bị rơi rồi, đôi mắt ấy không biết còn có thể nhìn rõ biểu cảm của cô hay không, anh ngồi thẳng tắp ở nơi đó, không nhúc nhích, vì không có mắt kính, ánh nước loé lên trong đôi mắt ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.

Anh chớp mắt chầm chậm, nhưng lại không có ý định muốn thay đổi suy nghĩ lúc trước của mình trước sự phẫn nộ của Du Dao, vẫn là giọng nói vững vàng ôn hậu đó, anh nói: "Dưỡng dục một đứa bé không phải là chuyện đơn giản, đây cũng là trách nhiệm của anh, nhưng anh không thể chịu trách nhiệm đến cùng, phần trọng trách của anh đến cuối cùng chỉ có thể đè nặng lên vai em, những thứ anh có thể cho em rất ít.

Đứa nhỏ này sau này có thể sẽ khiến cho em mất đi tự do, mất đi rất nhiều cơ hội và lựa chọn để sống một cuộc đời mới, em chọn nó chính là lựa chọn sự hy sinh, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ."

"Còn về phần anh… Du Dao, em có thấy người già rồi sẽ thế nào không?  Không giống như anh bây giờ là người còn có thể nói chuyện, đi đường và tâm trí bình thường, mà là người càng già hơn, không thể đi đường nữa, không thể tự ăn cơm nữa, thậm chí đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa. Chăm sóc cho người già, đặc biệt là khi người đó và em có tình cảm, phần cảm tình này thường sẽ bị hao mòn một cách từ từ, thời gian càng lâu, em sẽ ngày càng cảm thấy chán ghét, dẫu cho em có yêu người đó, nhưng những thứ bị băng hoại dần theo thời gian, thường sẽ khiến cho con người ta cảm thấy phiền chán và sợ hãi."

"Anh đã quyết định để em phải chịu đựng một ông lão tuổi xế chiều, sao có thể quyết định để em tiếp tục chịu đựng một đứa trẻ non dại khó nuôi. Quá vất vả, trong một buổi chiều em đánh mất đi mọi thứ quen thuộc với mình, đã đủ khổ cực rồi, truy cầu một cuộc sống nhẹ nhàng và tự do không hề sai, em không cần phải có gánh nặng tâm lý."

Du Dao cảm thấy trái tim mình quặn thắt đau đớn vô bờ, không phân rõ rốt cuộc là đang đau đớn vì điều gì.

Cô cố nén nước mắt, đi đến trước mặt Giang Trọng Lâm, nắm chặt lấy tay anh, ấn lên bụng mình, "Vậy được, anh nói cho em biết, trong lòng anh có muốn có nó không?"

Tay của Giang Trọng Lâm run rẩy, không nói nên lời, dường như khi nãy anh bỗng chốc đã nói hết những lời có thể nói. Chỉ có thể vội vàng lắc đầu, lại nhẹ lắc đầu chậm dần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!