Chương 2: (Vô Đề)

Editor: Meounonna

Buổi tối Du Dao nghỉ ngơi trong phòng khách ở tầng hai. Phòng của Giang Trọng Lâm nằm ở tầng một, chỉ có mình cô ở trên tầng hai này.

Du Giang nằm ở trên giường, trằn trọc không ngủ được. Không biết là tại phòng cách âm tốt quá hay vì Giang Trọng Lâm quá im lặng, Du Dao không nghe được bất cứ tiếng động nào ở tầng dưới truyền tới hết, ngay cả tiếng máy lạnh trong phòng cũng không có âm thanh nào truyền lên.

Căn phòng xa lạ được trang trí đơn giản lạnh lẽo, vừa nhìn là biết ngay chưa từng có người ở, tuy không có mùi hương lạ gì, nhưng lại khiến Du Dao cảm thấy rất khó chịu. Lúc còn trẻ cô phóng túng ương ngạnh cực, sau hai mươi mấy tuổi thì rốt cuộc mới đỡ được một chút, có điều cũng chỉ là đỡ hơn có chút xíu thôi, nên là cô nhịn một hồi cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.

Xốc chăn lên, cô bật xuống giường, nhảy thật là mạnh trên sàn nhà, phát ra tiếng "thịch, thịch, thịch". Người ở dưới ngoại trừ bị điếc ra, chắc chắc sẽ nghe thấy.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Giang Trọng Lâm từ dưới tầng lên gõ cửa.

"Sao vậy, có chuyện gì sao?"

Du Dao mở cửa ra để anh đi vào, không có chuyện gì nhưng lại kiếm chuyện mà bảo: "Trong phòng nóng quá, em ngủ không có được."

Giang Trọng Lâm vẫn mặc quần áo dài tay, xem chừng là vẫn chưa ngủ. Kỳ lạ ghê, mấy người già khác không phải là đều đi ngủ sớm à?

Ngó xem bảng hiển thị nhiệt độ trong nhà, Giang Trọng Lâm trong lòng than thở, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay nhiệt độ giảm, độ ấm trong nhà chỉnh 28 độ là hợp nhất, lạnh chút nữa dễ bị cảm lắm."

"Vậy cũng không được, em thấy nóng lắm." Du Dao làm sao làm vẫn cứng miệng.

Tính tình khó chiều này của Du Dao đã lâu rồi Giang Trọng Lâm không "chịu trận", bây giờ sau 40 năm xa cách, hình như anh vẫn cứ đón lấy một cách thật trơn tru, im lặng không nói gì mà chỉnh nhiệt độ thấp xuống một xíu, thấy Du Dao cứ nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển điều hoà, Giang Trọng Lâm không yên tâm lắm, trước khi đi còn dặn: "Không được chỉnh thấp nữa, trước khi ngủ nhớ đắp tấm chăn mỏng kia đấy"

Khi anh nói những câu này, ẩn hiện đâu đó bóng dáng anh năm ấy, là một cậu chàng hay càm ràm. Đợi Giang Trọng Lâm đi rồi, Du Dao quay lại giường nằm xuống.

Lúc trẻ thật ra Giang Trọng Lâm sống rất là cẩu thả, không bao giờ đi để ý những chuyện này, có điều là sau khi kết hôn với Du Dao, bèn rất để ý những chuyện vặt vãnh như thế, dường như anh nhận ra mình đã lập gia đình, phải chăm sóc vợ yêu mình cho tử tế. Mỗi ngày anh bận làm nghiên cứu, suốt ngày quên trước quên sau, trí nhớ không tốt lắm, mỗi khi muốn ghi nhớ một chuyện nào đó anh phải hí hoáy ghi vào cuốn sổ tay, trước khi ra ngoài hay trước khi về nhà đều phải móc ra xem.

Du Dao có lúc vì tò mò lật lật cuốn sổ ấy ra xem, phát hiện trên đó viết rất lung tung, công việc và sinh hoạt viết xen kẻ lộn xộn với nhau, đại loại như là "hôm nay tan làm phải mua vịt kho 1", "Du Dao không ăn gừng", "Kỷ niệm kết hôn 3 tháng phải nhớ mua hoa", cũng có một số là về vấn đề nghiên cứu của anh, Du Dao coi không hiểu, cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy năm 2018 rồi mà vẫn còn đem theo sổ tay làm note rất là ngốc, trực tiếp ghi chú lên di động không phải là được rồi à. Nhưng Giang Trọng Lâm bảo rằng, có nhiều chuyện phải tự tay ghi vào vở, thì mới nhớ được càng lâu.

Hồi tưởng lại, bực tức trong lòng của Du Dao dần nguội đi, cô ngưỡng mặt nhìn lên trần nhà đã dần ảm đạm, duỗi tay kéo chăn mỏng bên cạnh đắp lên người, nhắm mắt lại.

"Du Dao, anh hy vọng em không miễn cưỡng bản thân."

Du Dao ngẫm lại hồi chiều ở ghế sô pha, vẻ mặt của Giang Trọng Lâm khi nói những lời này. Từ sau khi gặp cô, anh vẫn rất bình tĩnh, sự bình tĩnh này thậm chí có chút quá đáng, nên mới làm cho Du Dao cảm thấy không bình thường, người vợ 40 năm chưa từng gặp tự dưng xuất hiện, không lẽ không nên có chút kích động chăng?

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Có lẽ 40 năm thật sự quá lâu, lâu đến mức có thể quên đi hoàn toàn một người, cảm giác gì cũng không còn nữa, nên tất nhiên sẽ không kích động. Nếu sự thật là như thế, thật ra cũng là lẽ thường tình, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều có thể thay đổi, con người đương nhiên cũng có thể.

Dưới lầu, Giang Trọng Lâm ngồi trầm ngâm trên chiếc ghế trước cửa sổ sát đất, mắt kính được anh gỡ xuống đặt lên bàn nhỏ, ánh mắt của ông lão đã không còn sự bình tĩnh và cơ trí hiểu rõ hết thảy, mà lúc này mang theo thần sắc mờ mịt bất định.

Đúng lúc này, trên lầu lại vang lên tiếng "thịch, thịch, thịch" có tiết tấu, làm Giang Trọng Lâm chợt tỉnh. Anh ngước mắt nhìn lên lầu, lấy mắt kính đeo lên, vịn chừng tay ghế đứng lên, khẽ cười thở dài lắc đầu: "Cao tuổi cũng có cái hay, không như người trẻ, cảm xúc gì cũng dễ bộc lộ ra ngoài"

"Người trẻ cũng sẽ nhìn không ra người già đang suy nghĩ điều gì." Anh cười, thầm lẩm bẩm trong miệng nhưng trong ánh mắt lại toàn là nỗi đau.

Anh đi lên lầu, thấy Du Dao đang khoanh tay dựa trên cửa.

"Sao vậy em?" Anh hỏi

Du Dao sầm mặt, "Khát nước, không biết đường đi uống."

"À." Giang Trọng Lâm hiểu rõ, "Anh đi rót nước cho em."

Anh xoay người đi xuống lầu, Du Dao lẽo đẽo đi theo sau.

Giang Trọng Lâm: "Anh đi rót cho, em đi nghỉ đi."

Du Dao: "Ờ." Không dừng bước chân, vẫn bám lấy ngay sau Giang Trọng Lâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!