Chương 19: (Vô Đề)

Vào đêm ngủ chung một chiếc giường với người chồng

"cửu biệt trùng phùng" (Cách biệt đã lâu), người chồng lớn tuổi không hiểu vì sao lại cười mãi không nín lại được. Du Dao bị anh cười tới mức sự bi thường trong lòng phai nhạt đi rất nhiều, cuối cùng chỉ muốn đập anh một trận.

Buổi sáng hôm sau, Giang Trọng Lâm tỉnh đầu tiên, ông lão tỉnh dậy rất sớm, anh chớp chớp mắt, thấy vai của mình có gì đó tì vào, cúi đầu nhìn, thì thấy một mái tóc đen tuyền.

Anh mới nhớ lại, tối hôm qua, vợ anh và anh cùng ngủ trên một chiếc giường. Tuy xa cách đã lâu, nhưng Giang Trọng Lâm vẫn nhớ, thói quen ngủ của vợ mình rất bá đạo, nếu ngủ một mình, cô phải chiếm hết nguyên cái giường, lăn qua lăn lại không ngừng.

Hai người họ ngủ cùng nhau, nếu trời nóng, cô sẽ không cho anh dựa vào, một mình bá chiếm hơn nửa cái giường, còn nếu trời lạnh, anh muốn ngủ riêng một bên cô cũng không cho, một hai bắt anh phải dán sát vào bên cạnh cô, cô sẽ giống như bây giờ, chui rúc đầu vào người anh, không nhúc nhích gì hết.

Vào những lúc như thế, nếu anh động đậy xíu thôi cô cũng sẽ tỉnh giấc, vẻ mặt khi đó giống như cô đang mơ thấy mình từ ở trên bầu trời cao té ngã xuống, cô sẽ theo bản năng co tay hoặc duỗi chân gì đó. Lúc hai người vừa mới kết hôn, anh phát hiện thói quen đó của cô, cảm thấy vô cùng đáng yêu và thú vị.

Sáng nào cũng muốn tỉnh dậy sớm hơn cô, cố ý di chuyển ra xa, để nhìn cô bất giác huơ tay, mơ màng mở mí mắt ra, duỗi tay kéo anh lại gần.

Mùa hè mở điều hoà, anh sẽ âm thầm chỉnh nhiệt độ phòng xuống thấp một chút, cứ như thế khi Du Dao dần thiếp đi, sẽ bất giác lăn tới bên người anh dựa vào anh ngủ, chứ không ghét bỏ anh nóng mà bắt anh ngủ một mình trong góc.

Chút nghịch ngợm khi trẻ ấy, giờ không còn nữa, Giang Trọng Lâm im lặng nằm ở đó, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên cạnh, có chút hoảng hốt.

Khoảng thời gian Du Dao mới mất tích, anh mất ngủ hoài, mà sau khi ngủ thiếp đi, anh sẽ tự nhiên giật mình tỉnh giấc, nhìn về phía bên cạnh, cảm thấy cô vẫn còn nằm bên cạnh, dường như trên vai anh vẫn còn có người tì vào.

Cảm giác nằng nặng của sự tiếp xúc này, giống như cảnh trong mơ đã lâu. Giang Trọng Lâm nhìn về phía cửa sổ đang hé vào vài tia nắng sớm, nhẹ thở dài một hơi, nhắm mắt lại lần nữa.

Cuối cùng Du Dao cũng tỉnh rồi, cô nhích đầu ra, lật người qua một bên, lại chui vào chăn ấm. Giang Trọng Lâm tưởng cô chưa tỉnh hẳn. Anh đứng dậy thay quần áo rửa mặt, nhưng lúc anh quay về vẫn thấy cô lấy chăn che đầu, đi đến hỏi:

"Tỉnh chưa em? Tụi mình phải ra ngoài ăn sáng thôi."

Không ăn. Du Dao để lộ mái tóc ra ngoài chăn, cả người nằm vùi trên giường, hơi khó chịu nhíu mày. Tinh thần của cô không tốt lắm, cảm thấy đầu mình nhức ong ong lên, trong ngực lại thấy hơi mắc ói, không có chút thèm ăn nào.

Chắc là do hôm qua vừa tắm xong lại đi dạo bên bờ hồ bị gió thổi khá lâu, Du Dao nghĩ tới đây, giơ tay sờ trán mình. Giang Trọng Lâm thấy cô sờ trán, cũng lập tức thò tay ra sờ lên,

"Sao vậy em, nhức đầu hả? Có sốt không?"

Trán cô không nóng lắm, nhưng Giang Trọng Lâm sợ cảm giác của tay không chuẩn, đứng dậy nói:

"Đợi một chút, anh đi tìm nhiệt kế."

Anh lấy nhiệt kế về, phát hiện Du Dao không có trên giường, trong nhà vệ sinh truyền tới âm thanh nôn mửa, anh vội vàng đi đến, thấy Du Dao đứng ở bồn rửa tay súc miệng, lo lắng nói:

"Sao lại nôn vậy, sốt thật rồi à? Tới đây, đo nhiệt độ đã."

Nhiệt kế của 40 năm sau rất tiện lợi, dán trên trán 3 giây là được. Du Dao thấy anh dán nhiệt kế dẹt lên trán mình, liền nói:

"Chắc là tối hôm qua đứng bên hồ hứng gió lâu quá, em thấy mình không bị sốt, chỉ là không biết sao lại thấy mắc ói."

Giang Trọng Lâm lấy nhiệt kế xuống, đúng là không sốt thật.

"Vậy em nghỉ ngơi đi, đắp chăn kỹ, anh lấy cho em chút đồ ăn, em ăn một ít rồi ngủ sau nhé."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Sau khi Du Dao nôn xong, thấy tinh thần tốt hơn một ít, nhưng vẫn lười ra ngoài, thế là gật đầu đồng ý.

Giang Trọng Lâm lấy vài món điểm tâm đơn giản, Du Dao không muốn ăn lắm, ăn nửa chén cháo, một cái bánh bao nhỏ, liền ngã đầu tiếp tục ngủ.

Giang Trọng Lâm lo lắng cho cô, ngồi bên cạnh với cô, tránh cho xíu nữa cô khó chịu, muốn uống nước gì đó.

Du Dao yên lặng ngủ hai tiếng đồng hồ, cô cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, bò dậy là có thể sinh long hoạt hổ (mạnh khoẻ như rồng như hổ). Giang Trọng Lâm vẫn rất lo lắng, đo nhiệt độ cho cô lần nữa.

"Được rồi mà, em không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!