Chương 15: (Vô Đề)

Editor: Meounonna.

Đi dạo cả ngày ở Hải Đại, thân phận của Du Dao không bị bại lộ, trước mắt mà nói, người biết thân phận của Du Dao chỉ có một vài hàng xóm xung quanh nhà và mấy ông bạn già có quan hệ khá tốt với Giang Giọng Lâm mà thôi. Những người này cũng không phải người hay đi nhiều chuyện, rêu rao khắp nơi, nên chuyện của Du Dao và Giang Trọng Lâm chỉ bị lan đi ở phạm vi nhỏ, cuộc sống của hai vợ chồng cũng không bị quấy rầy.

Vào một ngày nọ, Giang Trọng Lâm nhận được một tấm thư mời. Là do Hiệp hội Văn học Hải Thành gửi đến, Hiệp hội Văn học Hải Thành tên đầy đủ là Hiệp hội Sáng tác và Nghiên cứu Văn học Hải Thành, được thành lập vào mấy chục năm trước, là một hiệp hội rất khó gia nhập và cực kỳ coi trọng lý lịch, có uy tín rất cao trong giới, trong hội có không ít các giáo sư đầu ngành nổi tiếng tài giỏi, học vị cao đã về hưu. Giang Trọng Lâm cũng là một thành viên trong đó, dù sao thì trong cùng một giới, trong hiệp hội có rất nhiều người quen biết nhau.

Hiệp hội Văn học Hải Thành theo thường lệ mỗi năm sẽ đài thọ đi du lịch tập thể một lần, tất cả thành viên trong hội đều nằm trong danh sách được mời, còn có thể mang theo người nhà. Giang Trọng Lâm nhận được thiệp mời của năm nay, do dự một lát rồi cầm thiệp đi hỏi Du Dao.

Du Dao kinh ngạc hỏi: "Đi du lịch với Hiệp hội Văn học hả?"

Giang Trọng Lâm ôn hoà đáp: "Đúng vậy, năm ngoái anh không có đi, năm nay mấy người bạn đều đặc biệt gửi tin nhắn riêng cho anh, hy vọng rằng năm nay anh có thể tham gia, anh từ chối thì không ổn lắm. Mọi người thường ngày đều có công việc riêng, liên lạc không nhiều lắm, cũng chỉ có dịp này là có thể tụ tập họp mặt một lần, em cảm thấy sao, có rảnh thì đi cùng anh nhé?"

Du Dao: "Em là một đứa suốt ngày chơi game, vô công rỗi nghề, anh còn hỏi em có rảnh hay không hả?" Cô quẹt lên tấm thư mời điện tử trong tay Giang Trọng Lâm một cái, lật xem địa chỉ.

Không xa, là một nông trang sinh thái dành để nghỉ dưỡng, dưới chân một ngọn núi gần Hải Thành.

"Đi ra ngoài chơi đương nhiên là em muốn đi, lúc trước anh đi qua rồi hả? Đều là dạng nông trang nghỉ dưỡng này à?" Du Dao tiện miệng hỏi.

"Không phải." Giang Trọng Lâm lắc đầu, "Loại du lịch kiểu này không phải mỗi năm đều sẽ tham gia đông đủ, mấy năm nay anh cũng đi qua vài lần, không nhiều lắm. Mấy năm trước địa điểm đi du lịch cũng xa hơn một chút, nước ngoài cũng có, có điều mấy năm trước đi Đôn Hoàng1, trong nhóm có mấy người già, tuổi khá cao chịu không nổi, sinh bệnh dọc đường, suýt chút nữa xảy ra chuyện liên quan tới mạng người, nên sau này hiệp hội chỉ tổ chức đi mấy chỗ gần đây, ngắn ngày thôi."

Cho dù nhiều ông lão bà lão tinh thần sáng láng, không chịu thua kém đến đâu, mỗi năm lựa chọn địa điểm đi du lịch đều nói hết tất cả địa danh sông núi nổi tiếng của tổ quốc ra, mong muốn tham quan phong cảnh tú lệ hùng vĩ muôn nơi, nhưng tất cả những nơi quá xa và quá nguy hiểm với người cao tuổi đều bị bỏ phiếu phủ quyết, có vài thành viên trong hiệp hội không vừa ý, người của hiệp hội bên kia không dám làm mích lòng, rơi vào đường cùng đành phải liên hệ thẳng với người nhà, sau này khi tất cả mọi người đều thống nhất được ý kiến, không còn phản đối gì nữa, cho nên bây giờ đều đi các loại nông trang, trại cá, vườn cây ăn trái, sơn trang nhàn tản,… v.v

Tốt xấu gì cũng có thể giải khuây một chút. Lúc Du Dao sắp xếp hành lý, hỏi Giang Trọng Lâm: "Trong số những người lần này đi có người nào biết chuyện của chúng ta không anh?"

Giang Trọng Lâm: "Có hai người bạn anh biết." Anh nói rồi, giúp Du Dao gấp lại bộ quần áo

- khi nãy Du Dao tiện tay nhét vào hành lý

- mới đặt trở lại vào vali.

Du Dao dứt khoát ném luôn quần áo lót cô mới lụm lên tới bên cạnh anh, bản thân thì đi xếp áo khoác. Vì Giang Trọng Lâm nói nhiệt độ ở nông trang trong núi khá thấp, mấy ngày nay đúng là thời tiết đã bắt đầu lạnh rồi, nên phải mang thêm vài bộ quần áo dày.

"Vậy anh có muốn nói cho họ biết em là vợ của anh không?"

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Giang Trọng Lâm: "…Chủ yếu anh sợ em ngại phiền thôi, sau khi biết chuyện của tụi mình rồi, bên anh thì chắc không có ai tới làm phiền đâu, nhưng em thì khác, em vẫn còn trẻ, mọi người sẽ tò mò về những thứ em đã trải qua. Nên đến lúc đó, em có thể tự quyết định nên nói làm sao, suy nghĩ và cảm nhận của em là quan trọng nhất."

Du Dao xoay đầu lại nhìn anh: "Sao anh cái gì cũng kêu em tự chọn hết vậy."

Biểu cảm của Giang Trọng Lâm bình tĩnh ôn hoà "rót" cho Du Dao một bát "súp gà tâm hồn" hiệu "ông lão thông thái" (*): "Chỉ có bản thân mới có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình thôi, những người khác không có cái quyền đó đâu, dẫu cho anh có là chồng của em."

(*): Ý chỉ nam chính đang muốn nói "triết lý nhân sinh" với nữ chính. (Chicken soup of soul: Súp gà cho tâm hồn

-tên sách có thật luôn đó các bạn, nó tựa tựa như câu chuyện "Quà tặng cuộc sống" vậy í)

Du Dao không còn gì để nói nữa. Từ lúc cô đến đây, Giang Trọng Lâm nói rất nhiều điều, đối với bất cứ chuyện gì đều góp ý cho cô, những anh chưa bao giờ có ý định thay cô ra một quyết định nào cả. Việc này thật ra đúng là rất tôn trọng cô, những đồng thời, điều này cũng khiến Du Dao cảm thấy, anh đối với cô quá xa cách, khách sáo. Có lẽ tình cảm của Giang Trọng Lâm với cô là thật, nhưng cũng chính cái khoảng cách như gần như xa này luôn làm cho lòng cô có nỗi muộn phiền vô cớ.

Có lẽ là vì trong cuộc sống hôn nhân 1 năm ngắn ngủi kia, cô bị anh chàng họ Giang nào đó nuông chiều ra tính nết này. Giống như một con chó nhỏ mỗi ngày lúc nào nhìn thấy bạn, nó sẽ vô cùng sung sướng, vẫy đuôi không ngừng, nhào tới liếm bạn, sau đó bạn rời xa nó thật lâu, thật lâu, con chó nhỏ đó biến thành con chó già rồi, bạn biết mấy năm này nó rất nhớ, rất nhớ bạn, nhưng nó đã mất đi sự nhiệt tình của lúc trước rồi, tuy là lúc bạn sờ đầu nó, nó vẫn ngẩng đầu nhìn bạn, trong mắt của nó vẫn có sự yêu thương, lưu luyến như xưa, nhưng bạn vẫn sẽ vì mất đi sự thân mật lúc trước mà không vui.

Con chó già bối rối không hiểu vì sao vợ mình đột nhiên xụ mặt, cô quăng hành lý mới thu dọn được một nửa xuống, lấy cây dù định ra ngoài.

"Sao vậy em?"

Du Dao mặt lạnh tanh, "Em đi mua con gà về, tối nay hầm canh gà cho anh uống."

Thầy Giang: "???"

Ngày mà Hiệp hội Văn học Hải Thành tập hợp đi chơi trời trong nắng ráo, vừa hay vào đầu tháng 9, đã bắt đầu mùa thu rồi, mọi người cùng nhau ngồi trên chiếc xe khách lớn đi đến nông trang, rời khỏi địa phận Hải Thành, đi vào một thế giới xanh tươi an hoà, bầu không khí bỗng chốc trở nên trong lành vô cùng, khác xa so với chất lượng không khí trong thành phố, làm cho tâm tình của người ta bất tri bất giác trở nên thư thả, buông lỏng rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!