Chương 13: (Vô Đề)

Editor: Meounonna

"Em ở nhà một mình có ổn không đó." Giang Trọng Lâm hỏi.

Du Dao thò một cái tay từ sau ghế sô pha phẩy phẩy, "Không sao mà, anh hỏi ba lần rồi đó."

Giang Trọng Lâm nhịn không được lại dặn dò một lần nữa, "Buổi trưa anh không về nhà, đồ ăn để trong tủ lạnh em nhớ phải hâm nóng, không được làm biếng mà ăn đồ lạnh. Ngủ trưa không được ngủ nhiều quá, trái cây thì phải rửa sạch rồi mới được ăn."

"Được~~~"

Nghĩ lại cũng không còn gì để nói nữa, nói thêm sợ Du Dao bực mình, Giang Trọng Lâm chỉ đành đi thay giày để ra ngoài, hôm nay anh phải đến Hải Đại một chuyến, anh có dạy một lớp chuyên đề. Trước khi ra cửa, quản gia điện tử được khảm trên vách tường vang lên tiếng "đing đong", "Thưa ông chủ, hôm nay có mưa, đi ra ngoài nhớ mang theo dù ạ."

Giang Trọng Lâm ra đến trước cửa nhà lấy một cây dù lớn màu xanh lam đậm, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi Giang Trọng Lâm ra ngoài không lâu, Du Dao tắt game đi, bỏ tay cầm chơi game xuống, ngồi dậy trên sô pha, chải đầu thay quần áo, nhanh chóng đeo lên một cái túi nhỏ, ra trước cửa nhà thay giày. Lúc mở cửa, quản gia điện tử cũng nhận dạng ra được thân phận của cô, lại vang lên một tiếng "đing đong", rất có phong phạm của một quản gia, nói: "Thưa bà chủ, hôm nay có mưa, đi ra ngoài nhớ mang theo dù ạ."

Thế là Du Dao rút từ trên giá để ô một cây dù khá nhỏ màu đỏ.

Hôm nay Giang Trọng Lâm phải đến Hải Đại dạy học, đích đến của Du Dao cũng là Hải Đại. Nhưng không phải cô đến để nghe Giang Trọng Lâm giảng bài, mà là đi dạo một vòng Hải Đại. Còn về phần vì sao không nói cho Giang Trọng Lâm nghe, mà muốn tự mình đi, là vì cô có thể tưởng tượng ra, nếu biết cô muốn đi cùng mình, Giang Trọng Lâm chắc chắn sẽ dẫn cô đi dạo trường học, còn sẽ sắp xếp cho cô ngồi đợi ở văn phòng làm việc, lại lo lắng không biết cô có chán hay không, vậy thì phiền phức muốn chết, nên chi bằng để cô tự đi càng tiện hơn.

Ra khỏi tiểu khu, Du Dao bắt chước Giang Trọng Lâm lúc trước đứng trước bảng điểu khiển của trạm xe, chọn một chiếc xe trống. Loại xe công cộng này dành cho 1 người ngồi, hai người ngồi và nhiều người ngồi, không có tài xế, có thể tự động điều khiển, là lựa chọn phổ biến nhất đối với đại đa số người muốn ra ngoài như hiện giờ. Du Dao chưa từng tự đi bằng loại xe này, vui vẻ, hứng trí bừng bừng muốn thử một chút, chờ xe đến rồi, cô tự mình lên xe, sờ sờ chạm chạm chỗ này chỗ kia một lát mới chịu thôi.

Lúc trước Du Dao cũng biết lái xe, nhưng nghĩ lại xe bây giờ và xe hồi trước không giống nhau lắm, nên cô chọn đi bằng loại xe tự động điều khiển này, cài đặt đích đến xong, liền ngồi im trên ghế ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường.

Du Dao đã từng tìm hiểu qua rồi, tuy là cổng của Hải Đại được canh gác rất nghiêm ngặt, nhưng quyền ra vào cổng của giáo sư trong trường rất được nhân tính hoá, đó là việc ràng buộc quyền hạn của vợ chồng và con cái vào chung luôn, nên Du Dao có thể trực tiếp quẹt thẻ căn cước để vào trong.

Thời tiết âm u, nhưng vẫn chưa có mưa, chỉ là gió rất lớn, mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống hơi thấp.

Du Dao đi tới cổng của Hải Đại, nhìn cánh cổng rất có phong vị lịch sử này, sau cánh cổng đó là vài sinh viên trẻ tuổi cười cười nói nói, quét thiết bị đầu cuối cá nhân để chứng minh thân phận, thành công đi vào.

Diện tích của Hải Đại rất lớn, cách cổng trường không xa có một cái bản đồ cực lớn, quét mã QR trên bản đồ có thể lấy được một cái bản đồ điện tử, Du Dao quét mã để lấy bản đồ, dùng thiết bị đầu cuối của mình để tra cứu xem xét vị trí của các toà nhà công trình trong trường học, trong bụng thầm nghĩ, thiết kế này rất là có ích với những người bị mù đường, đãi ngộ của học sinh thời nay tốt hơn thời bọn cô nhiều quá đi mất.

Du Dao không biết Giang Trọng Lâm dạy ở đâu, nhưng cô dự định đi đến thư viện của Hải Đại xem thử, dạo trước cô tự mình tìm hiểu xem giáo viên mầm non cần phải có bằng cấp và các chứng chỉ gì, phát hiện ra nếu bây giờ cô vẫn muốn tiếp tục làm cô giáo mầm non, những thứ cần học rất nhiều luôn, vừa thấy cái danh sách các loại sách tham khảo và mục lục chứng chỉ cần lấy được dài sọc kia làm cô muốn xỉu ngang, nằm liệt giường, trong lòng khóc nhiều chút cả buổi trời, quả thật là ác mộng thời sinh viên lại lần nữa tái hiện rồi.

Nhưng may mà cô có một ưu điểm, một khi đã hạ quyết tâm làm việc gì, thì dẫu cho có khó khăn cách trở đến đâu cô cũng sẽ làm đến cùng. "Biết khó mà lui" chưa bao giờ là phương châm sống của cô cả, "Đối mặt gian nan" câu này thích hợp với cô hơn cả.

Cho nên hôm nay, chủ yếu cô muốn đến thư viện Hải Đại tìm sách tham khảo, nghe nói đây là nơi lưu trữ nguồn sách lớn nhất của toàn bộ Hải Thành.

Dựa theo bản đồ tìm được thư viện của Hải Đại, là kiến trúc ba quả cầu kích thước lớn nhỏ giảm dần đan xen với nhau, từ xa ngắm nhìn, bên ngoài bao phủ một lớp màu ánh bạc lấp lánh, đến gần mới nhận ra bên ngoài của công trình này là những lớp kính được chạm khắc cắt ghép với nhiều hình dạng duyên dáng, xinh đẹp khác nhau, mà sau khi tiến vào thư viện cực kỳ to lớn đó, Du Dao mới cảm nhận được khả năng lấy ánh sáng cực tốt của nó, nếu như trời trong nắng ấm, bên trong đây chắc chắc sẽ mang đến cảm giác ánh sáng biến ảo linh hoạt kỳ diệu, thanh khiết và trong suốt.

Một mạch đi từ cổng trường đến nơi đây, trên đường cô gặp rất nhiều sinh viên, còn có một nhóm lớn các sinh viên vừa học xong một lớp nào đó chuẩn bị về phòng ngủ, khắp nơi đều là hơi thở thanh xuân, tinh thần phấn chấn, tươi trẻ, mà người trong thư viện so với bên ngoài càng nhiều hơn, có điều mọi người ở đây đều tự giác giữ im lặng, thi thoảng có vài người hơi to tiếng, đều sẽ được người bên cạnh đi chung nhắc nhở, nên ở đây tuy đông người nhưng yên lặng hơn bên ngoài rất nhiều.

Du Dao đứng đối diện với bảng hướng dẫn và bản đồ của tầng 1, đang do dự không biết nên đi khu lưu trữ sách giấy hay khu lưu trữ sách điện tử trước, cuối cùng cô chọn đi khu lưu trữ sách giấy trước.

Đa phần sinh viên đọc sách ở khu vực này đem đến cho người ta cảm giác nhàn tản, thư thả, hoặc là ngồi bàn bên cạnh, hoặc là tựa lưng vào giá sách, lật sách chầm chậm. Du Dao mở thư mục tìm một lượt sách tham khảo được liệt kê trên danh sách, tìm thì tìm được rồi đó, nhưng mà nhìn độ dày và trọng lượng của mấy cuốn sách ấy, cô quyết định từ bỏ bên đây, đi ngược về bên phía khu vực sách điện tử.

Khu vực này sinh viên càng nhiều hơn, hiển nhiên là sinh viên đến đây để tra cứu tài liệu hoặc tìm sách báo tham khảo là đa số, Du Dao liếc sơ qua một lượt ở đây, liền nhìn thấy có khoảng mười mấy sinh viên mặt mày hiện rõ vẻ "Sống trên đời không còn gì luyến tiếc" đang cắm đầu viết viết gì đó, có lẽ là đang chạy deadline, viết luận văn gì đó. Nhìn cái thế giới này đi, dù thay đổi nghiêng trời lệch đất đến đâu, nhưng vẫn có những thứ chẳng có biến đổi gì hết, ví dụ như thời đại nào rồi thì cũng có sinh viên ngồi "mòn đít" đau khổ mà chạy deadline, làm bài tập thôi.

Du Dao tìm một vị trí trống có trang bị máy tính để đọc sách, quét thiết bị đầu cuối cá nhân, mở ra thư mục để tìm từng cuốn sách mình cần. Không hổ danh là nơi lưu trữ nguồn sách lớn nhất Hải Thành, toàn bộ sách trong bảng thống kê tên các tài liệu tham khảo dài ba trang giấy của cô đều có thể tìm thấy ở đây, tiện nhất, nhanh gọn lẹ nhất chính là cô có thể sao chép toàn bộ nội dung sách lưu vào thiết bị đầu cuối cá nhân của mình.

Năm 2058, tất cả các đầu sách đều được chia sẻ đến các bạn đọc muôn nơi, rất nhiều đầu sách cho phép đọc không giới hạn, không cần bỏ tiền ra mua, chỉ cần muốn, tất cả các lĩnh vực khắp nơi trên thế giới, vô số các đầu sách chuyên ngành được cung cấp miễn phí bản điện tử đến với độc giả, giá tiền các loại sách giấy khá đắt đỏ, đa số mọi người đều sưu tầm cất giữ để sử dụng dần.

Du Dao sao chép xong các sách mình cần dùng, vẫn muốn ở đây trải nghiệm thử giảng đường đại học ngày nay. Hải Đại cũng có ngành giáo dục mầm non, không chỉ có thể xem sách ở thư viện mà còn có thể xem các video bài giảng của các chuyên ngành khác nhau.

Điều kiện tự học ở đây đúng là rất tuyệt.

Du Dao chọn nơi để đọc sách là một góc nhỏ dựa vào cửa sổ, bên này người rất ít, lúc cô đang đeo tai phone nghe bài giảng, bên ngoài cửa sổ xẹt qua một tia chớp choá mắt, tiếng sấm lớn ầm ầm vang lên cứ như đang đánh xuống bên tai cô.

Cô nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đã mưa rồi, các sinh viên bên dưới đang vội chạy đi tìm chỗ đục mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!