Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Meounonna

"Cô Du, bên chúng tôi đã liên lạc được với ông Giang, ông ấy sẽ nhanh chóng tới đón cô." Nhân viên công tác với nụ cười công thức bưng một ly nước đến trước mặt Du Dao, lấy ánh mắt đánh giá vật thể lạ mà nhìn cô.

Du Dao nhận ly nước, nói câu cảm ơn, ánh mắt bất giác liếc tới đồng hồ treo tường ở đối diện —- 5 giờ 31 phút ngày 15 tháng 7 năm 2058.

Năm 2058.

Cô uống một hớp nước.

Ngày 15 tháng 7 năm 2018, là ngày kỉ niệm 1 năm kết hôn của cô và Giang Trọng Lâm, khó có được một ngày cô chủ động nấu cơm, vậy mà vừa ra cửa mua đồ ăn trên đường đi về nhà, bị té có một cái, lúc lồm cồm bò dậy thì phát hiện, hoàn cảnh xung quanh bỗng trở nên xa lạ.

Đến bây giờ cô vẫn chưa kịp hoàn hồn lại rằng mình bị ngã một cái liền đi tới 40 năm sau, từ năm 2018 đi thẳng tới năm 2058.

Ngốc tại chỗ một lúc, có một người đi đường tốt bụng chứng kiến cảnh cô tự nhiên xuất hiện trên đường lớn trung tâm, đưa cô thẳng tới Trung tâm Phục vụ công dân này, nói rõ tình huống là gì, nhân viên công tác làm việc rất năng suất hiệu quả giúp cô liên lạc với chồng là Giang Trọng Lâm, bây giờ chờ anh tới đây đón vợ.

Y chang cảnh đã tìm được đồ bị mất vui lòng đến nhận.

"Thật ra cô Du à, cô đã là trường hợp thứ 5 mà những năm gần đây có ghi nhận hồ sơ về việc xuyên thời gian." Một nhân viên công tác trẻ tuổi phụ trách việc tiếp cô nhiều chuyện nói, anh ta bảo rằng 4 trường hợp xuyên thời gian trước, người đầu tiên là một người già, người sau là một đứa nhóc, sau nữa là một người bị ung thư phổi, cuối cùng là một người ngồi xe lăn, bốn người đi trước này xem như là điển hình của già yếu bệnh tàn, mà cô là người thứ năm, khó trách lúc đầu nhân viên nghe cô nói về việc xuyên thời gian cũng không đưa cô vô thẳng bệnh viện tâm thần, thì ra là đã có tiền lệ từ trước.

Từ lúc bị dẫn vào đây, Du Dao ngồi ở Trung tâm Phục vụ công dân gần 2 tiếng, cách một lúc, sẽ có một nhân viên công tác lấy lí do rót nước mà đến gần nhìn nhìn cô, giống như chiêm ngưỡng người ngoài thành tinh vậy.

Uống nước tới no luôn, Du Dao bỏ ly xuống, chán quá chừng mà cúi đầu nhìn bao nilon kế bên chân mình. Ở trong là đồ ăn cô mua ở siêu thị, trứng gà, cà chua, ớt, cà tím, cải thìa, đậu que, đậu hủ, huyết vịt 1, nấm, một hộp đồ ăn nấu sẵn 1, thêm hai con cá quế 1.

Vì chưa suy nghĩ xong buổi tối muốn nấu món gì, nên cô mua lung tung một bao lớn, định là tối chờ Giang Trọng Lâm về sẽ bàn nhau nấu chung.

Cô đang đếm xem trong bao có bao nhiêu trái ớt, dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn.

Có người đẩy cửa lớn đi vào, bây giờ đang là mùa hè, anh mặc quần dài áo sơmi, trên sống mũi là một cặp mắt kính gọng mỏng, trên tay cầm một chiếc ô màu đen— không biết vào lúc nào ngoài trời đã đổ mưa.

Chiếc ô nhỏ từng giọt nước xuống nền, người cầm ô đứng trước cửa lặng một hồi, anh đặt ô vào trong kệ để đồ bên cạnh cửa, đi tới chỗ của Du Dao.

Du Dao nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc của anh và những nết nhăn trên gương mặt biểu hiện cho thời gian đã qua, hít khẽ một hơi.

Anh Giang quả nhiên đã trở thành Ông Giang.

Người chồng mới cưới một năm đã biến thành một ông già.

Moá.

Du Dao? Anh dừng ở trước mặt Du Dao cách 1 mét, kêu tên cô, nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh. Giọng nói không thể như 40 năm trước trong trẻo êm tai nhưng lại rất ôn hoà thuần hậu, là ngữ khí rất hiền từ hoà ái.

Du Dao ngồi ở đây yên lặng lâu như vậy, nhưng vào lúc này đây, trong lòng lại không nhịn được chửi bậy. Cũng không biết là cục tức từ đâu chui ra.

Là em. Du Dao đứng dậy, thong thả nhặt bao nilon trên mặt đất lên, Đi thôi?

Cô nhìn thấy Giang Trọng Lâm duỗi tay đẩy đẩy mắt kính, gật đầu với mình, giải thích một cách kiên nhẫn:

"Đợi anh một chút, anh đi viết giấy, trường hợp của em không giống với bình thường, phải kí hiệp nghị bảo mật, sau này còn phải bổ sung thủ tục giấy tờ, em ngồi đợi lát nha."

Du Dao lần nữa ngồi phịch xuống, trong bụng thầm nghĩ, cái thái độ này, anh là ông nội đi đón cháu gái tan học mẫu giáo à?

Giang Trọng Lâm đi tới quầy tiếp nhận hồ sơ bên đó, nói chuyện với nhân viên ở đó một hồi, viết viết điền điền mấy cái biểu mẫu, khoảng 10 phút sau trở lại chỗ cô, nói: Đi thôi nào.

Cửa mở ra, bên ngoài đột nhiên ào ào đổ mưa lớn hơn, Giang Trọng Lâm căng ô ra. Dù của anh rất lớn, đủ để che cho cả hai người, Du Dao đi theo anh tới bên đường lộ, nhìn thấy những giọt nước bắn ra lúc anh đi đường, anh đi không nhanh, cước bộ rất ổn định.

Giang Trọng Lâm của 65 tuổi lưng không gù, tai không lãng, nhưng tóc đã bạc mất, tay nắm cán ô đã có nếp nhăn, là bàn tay thuộc về người già.

Giang Trọng Lâm của 25 tuổi chỗ đẹp nhất trên cơ thể ngoài đôi mắt ra chính là bàn tay, vừa dài vừa trắng, còn đẹp hơn tay cô. Bây giờ không còn nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!