Chương 8: Người phụ nữ phiền phức

Điều rất lạ là đêm tối mưa to gió lớn thế này, cộng thêm tiếng nước nhỏ giọt tí tách trong phòng, vốn là một đêm không thể chợp mắt, nhưng người có thần kinh suy nhược như Tạ Vũ lại ngủ rất ngon, nằm trên giường không bao lâu là bước vào mộng đẹp, sau đó ngủ thẳng đến sáng.

Ngủ một giấc thức dậy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, cô nhẹ nhàng xuống giường không đánh thức Trần Tâm Duyệt trên giường, rón rén mở cửa. Bầu trời bên ngoài vừa lộ ra chút màu trắng bạc, mưa đã tạnh, trong không khí dày đặc mùi bùn đất đặc trưng ở nông thôn.

Kí túc xá học sinh bên cạnh có mấy đứa trẻ lục tục thức dậy, ở ngoài cửa dùng nước lạnh súc miệng rửa mặt, thấy Tạ Vũ là cười ngượng ngùng, chào hỏi cô.

Tạ Vũ cũng tùy tiện đánh răng rửa mặt một chút, đi tới căn phòng bên cạnh nhìn cánh cửa đóng chặt kia, tưởng Lục Viễn chưa thức, nhưng lại có đứa trẻ nói:

"Thầy Lục đi đón bạn rồi ạ."

Tạ Vũ quay đầu lại, thấy một đứa bé trai khoảng mười tuổi nói chuyện với cô. Cô cười hỏi:

"Sớm vậy ư? Đi đón ở đâu thế?"

Thằng bé chỉ hướng dãy phòng học đằng trước:

"Ở chỗ sông đó, trời mưa là nước dâng lên, mấy bạn ở ngoại trú đi học không qua sông được, lần nào thầy Lục cũng đón mấy bạn ấy."

Tạ Vũ hiểu rõ gật gật đầu, tò mò đi ra bên ngoài.

Cô đi tới sân thể dục, xa xa là nhìn thấy nước con sông nhỏ đó quả thật đã dâng lên, nước sông trong veo biến thành màu vàng đục, mấy tảng đá thường ngày đạp lên để qua đã bị nước bao phủ.

Lục Viễn đang cõng một đứa trẻ đi từ đối diện tới, bờ bên kia vẫn còn hai, ba đứa trẻ đứng chờ.

Thật ra nước không tính là sâu, Lục Viễn xắn ống quần, nước chỉ trên đầu gối anh một chút. Nhưng nước dâng lên chảy rất xiết, đừng nói là trẻ con, mà ngay cả Lục Viễn cũng đi chẳng thuận lợi đến vậy.

Cô đi tới, xuống bên bờ sông đứng nhìn anh.

Lục Viễn đã phát hiện ra cô từ lâu, nhưng chỉ nhìn xa xa một cái, rồi tiếp tục cẩn thận đi qua sông.

Anh đi lên bờ, thả đứa trẻ sau lưng xuống, không để ý gì đến Tạ Vũ, xoay người tiếp tục đi đón mấy đứa trẻ chờ bên kia. Học sinh ở ngoại trú lục tục đến bờ đối diện, tổng cộng mười mấy đứa, nhỏ thì sáu, bảy tuổi, lớn thì khoảng mười tuổi, chờ từng chuyến một đón sang xong hết là đã gần một tiếng sau.

Có mấy đứa có lẽ muốn nhìn nước dâng, sau khi được thả xuống thì đứng ở bên bờ, rồi ỳ ra bên cạnh không đi, bị Lục Viễn nhìn thấy quát lớn mấy câu, ngay lập tức chạy nhanh như một làn khói vào trường.

Tạ Vũ chợt cảm thấy sự hung dữ phô trương thanh thế của người đàn ông có chút đáng yêu.

Sau khi bọn trẻ đi hết, Lục Viễn xoa xoa cái chân bị lạnh đến độ trắng bệch, vừa mang giày vừa liếc Tạ Vũ ở bên cạnh, nói: Đẹp không?

Đẹp, cực kì đẹp.

Tạ Vũ như cười như không nhìn anh,

"Thật đấy, tôi thấy anh cực kì đẹp trai."

Lục Viễn xì một tiếng, quay đầu khẽ quan sát cô từ trên xuống dưới một lần. Cô là một cô gái đô thị điển hình, xinh đẹp thời thượng, một mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, thắt một cái bím tóc đuôi tết lỏng lệch thả trước vai trái, cho dù không trang điểm, mặc một bộ quần áo ngoài trời thì cũng trông rất thời thượng.

Nhưng lúc này cô đang mang đôi giày vải màu đen tối qua, nên có vẻ hơi lôi thôi lếch thếch.

Tạ Vũ thấy anh liếc chân mình, cố tình đưa ra:

"Đôi giày này tặng tôi phải không? Tôi mang về nhà làm kỉ niệm thì thế nào?"

Lục Viễn ừm một tiếng:

"Đây là giày một thím trong thôn làm cho tôi, nhưng ngắn một chút, tôi cũng không mang vừa, cô muốn thì giữ lại đi."

Anh mang giày xong rồi đi về phía trường học phía trên. Tạ Vũ đuổi theo phía sau:

"Ban nãy anh ở trong nước lâu vậy ư? Không lạnh sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!