Chương 7: Trò chuyện đêm khuya

Tạ Vũ đến phía trên bờ sông bên rìa sân thể dục, ở đó có một tảng đá lớn, bề mặt trơn nhẵn, hai, ba người có thể ngồi được. Không biết là được ai dời từ chỗ khác đến, hay là tự nhiên đã có ở đây.

Cô đi vòng đến trước tảng đá ngồi xuống, tuy đang mặc hai cái quần, nhưng cái lạnh của tảng đá vẫn truyền đến da, lạnh đến mức cô rùng cả mình. Phía dưới trước mặt là Hồng Khê, nước chảy ngày đêm không ngừng đi về phía đông, đổ vào con sông lớn trong trấn ở cuối cùng.

Bờ bên kia là một khoảng ruộng nước, qua ruộng nước nữa là núi. Thật ra ở đây đưa mắt nhìn thì bốn phương tám hướng toàn là núi, dưới ánh trăng, sắc núi mờ mờ ảo ảo, vì vậy mọi người bị vây trong ngọn núi này, giống như ngăn cách với thế giới, vì vậy thanh niên đều đi đến phương xa, chỉ để lại người già và trẻ nhỏ canh giữ nơi đây.

Tạ Vũ chỉ ở một ngày mà đã cảm thấy những chuyện bên ngoài cách mình rất xa xôi, mọi phiền nhiễu ồn ào đều trở nên mơ hồ. Nhưng đồng thời cô cũng cảm nhận được một loại cô đơn xưa nay chưa từng có.

Cô nghĩ, không có mạng internet, không có gì giải trí, không có bạn bè đồng trang lứa cùng giết thời gian, một người đàn ông ở đây sáu năm như thế nào?

Đang suy nghĩ, cô móc điếu thuốc vừa lấy từ chỗ Lục Viễn ra, quẹt một que diêm châm thuốc. Cô rít mạnh một hơi, mùi vị của thuốc rất nồng, nhưng cũng rất hưng phấn tinh thần, trong đêm đen, ánh sáng của đầu thuốc như đom đóm bay nhấp nháy trong núi sâu.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, khóe môi cô cong lên, quay đầu lại thấy Trương Khánh Nhiên.

Chàng trai đi tới ngồi xuống bên cạnh Tạ Vũ, nhìn điếu thuốc trong tay cô, cười hỏi:

"Có phải con gái làm truyền thông các chị đều thích hút thuốc không?"

Chàng trai đeo kính gọng đen này có dáng dấp của một sinh viên tiêu chuẩn, lịch sự, không nói nhiều, thoạt nhìn nhã nhặn hướng nội. Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

Tạ Vũ liếc cậu ta một cái, trả lời:

"Tôi không thích hút thuốc."

Trương Khánh Nhiên cười nói:

"Nhưng tư thế hút thuốc của chị rất có vị."

Tạ Vũ phả một vòng khói thuốc, khẽ cười một tiếng:

"Vị gì? Vị thịt bò cay ư?"

Trương Khánh Nhiên không để ý đến lời nói đùa nhạt nhẽo chẳng hiểu tình cảm gì của cô, nói tiếp:

"Tôi tưởng chỉ đài truyền hình mới có người đẹp phóng viên, không ngờ tuần san các chị có phóng viên xinh đẹp như chị!"

Tạ Vũ cong khóe môi cười nhạt, bất thình lình hỏi cậu ta:

"Tại sao cậu đến đây hỗ trợ giáo dục?"

Trương Khánh Nhiên thì lại thẳng thắn:

"Để làm đẹp bản lý lịch."

Tạ Vũ hỏi tiếp:

"Cậu có quen nơi này không? Không thấy cô đơn nhàm chán sao?"

Trương Khánh Nhiên quay đầu nhìn cô:

"Nhàm chán vô cùng. Tôi vừa thấy dáng vẻ hút thuốc của chị, hình như cũng rất cô đơn? Nếu chúng ta đều cô đơn, vậy chi bằng lát nữa tôi đến kí túc xá của chị nhé?"

Dưới bầu trời trăng, Tạ Vũ nhìn khuôn mặt cậu ta, vẫn là nét lịch sự trẻ trung, nhưng vẻ không nghiêm túc hiện rõ trong đôi mắt sau chiếc kính kia.

Tạ Vũ như cười như không nhìn cậu ta: Cậu bao nhiêu tuổi?

"Sắp tròn hai mươi hai." Trương Khánh Nhiên nhìn cô cười,

"Tuy tôi nhỏ tuổi hơn chị, nhưng tôi không nhỏ chút nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!