Lục Viễn luôn gửi tin nhắn cho Tạ Vũ, nhưng cô không trả lời anh bao giờ.
Hai tháng sau, anh không về.
Tạ Vũ từng nhận được điện thoại của Hướng Vân, nói giáo viên mới mãi không xác định được, bây giờ trường tiểu học Hồng Khê chỉ có một mình Lục Viễn chống đỡ.
Cô không nói gì cả, chỉ đóng đồ đạc của Lục Viễn gửi hết về trường tiểu học Hồng Khê.
Hết thảy mọi mong đợi dành cho cuộc sống tương lai của cô đột nhiên tan thành bọt nước.
Cảm giác này rất tệ.
Cô tôn trọng sự lựa chọn của Lục Viễn, chỉ là không thể không thừa nhận, đối với anh mà nói, mình có lẽ không quan trọng đến vậy.
Sau khi gửi quần áo, Lục Viễn gọi điện thoại cho cô một lần.
Anh nói:
"Em có thể cho anh thêm một ít thời gian nữa không? Giáo viên đến anh sẽ về."
Tạ Vũ nói:
"Chờ bao lâu? Thêm sáu, bảy năm nữa ư?"
Lục Viễn lặng thinh.
Tạ Vũ lại nói:
"Lục Viễn, không phải em không muốn chờ anh, chỉ là không muốn khiến bản thân mình không vui."
Lục Viễn: Anh xin lỗi.
Tạ Vũ cười:
"Không sao. Lựa chọn của anh chẳng có gì không đúng cả. Nói thật em cũng rất kính nể."
Sau đó cô liền cúp điện thoại.
Lục Viễn không gọi điện thoại và nhắn tin nữa.
Tạ Vũ quay trở lại cuộc sống độc thân, thật ra cũng khá ổn. Sống một mình xa nhà bao nhiêu năm, cô đã sớm là một người phụ nữ có thể nhanh chóng thích nghi với bất kì lối sống nào.
Khi rảnh rỗi, cô vẫn ra ngoài cùng Quan Tâm hồ đồ sống qua ngày.
Ở thành phố lớn, phụ nữ giống như họ nhiều vô số kể.
Chỉ là thỉnh thoảng một mình ngủ trên giường, vẫn sẽ nhớ đến mùi hương từng nằm bên cạnh cô.
Quan Tâm cười cô:
"Sao cậu lại bỏ người đàn ông tốt như Lục Viễn chứ?"
Tạ Vũ cười: Ai mà biết được!
Lận đận trong tình duyên, thăng tiến trong sự nghiệp.
Tháng tám, lão Trương từ chức.
Lão Trương năm nay hơn bốn mươi tuổi, Tạ Vũ cho rằng chỉ cần tạp chí không đóng cửa thì ông ấy chắc sẽ làm đến khi nghỉ hưu, không ngờ đột nhiên lại từ chức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!