Hơn chín giờ tối, dưới bóng đêm, trường tiểu học trong thôn làng miền núi vốn ồn ào trở nên yên lặng. Bọn trẻ chơi đùa mệt bị giáo viên đuổi lên giường ngủ đàng hoàng, các giáo viên kiểm tra xong cũng lần lượt về phòng nghỉ ngơi.
Trần Tâm Duyệt ngồi trước bàn làm việc thô sơ trước cửa sổ, như thường lệ lấy di động ra giơ lên cao tìm sóng một hồi, sau khi gọi điện thoại đứt quãng về nhà, có chút rầu rĩ không vui mở file trong laptop, bắt đầu viết nhật kí hỗ trợ giáo dục của mình.
Sau khi trải qua ngày đầu tiên, sự hưng phấn lúc vừa đến của cô gái trẻ tan biến gần như không còn.
Ăn ở quá gian khổ, không có bồn cầu tự hoại, không có vòi sen, cho dù đã sớm đoán trước được, nhưng trải nghiệm thật sự rồi mới biết đau khổ hơn tưởng tượng.
Bọn trẻ ở nông thôn cũng không đáng yêu nghe lời như trong tưởng tượng, những đứa trẻ không có bố mẹ ở bên này phần lớn đều có thói quen vệ sinh không tốt, trẻ con hư hỏng cứng đầu cũng không phải số ít.
Điều khiến Trần Tâm Duyệt bất ngờ hơn là cô ấy đã đánh giá thấp sự đau khổ khi không có internet, cuộc sống hiu quạnh vô vị thế này quả thật như là một ngày bằng một năm.
Khi Tạ Vũ tắm rửa xong đi vào, nhìn thấy cô ấy than ngắn thở dài, cười hỏi: Sao vậy?
Trần Tâm Duyệt dời tay khỏi bàn phím, xoa xoa:
"Lạnh quá, gõ có mấy cái đã cứng tay rồi, bỏ đi hôm nay không viết nữa. Đúng rồi, chị Tạ Vũ, khi nào thì chị đi?"
Tạ Vũ trả lời:
"Tôi còn phải chờ cuối tuần học sinh nghỉ, chọn một hai đứa đi thăm nhà mấy đứa ấy một chút, cho nên kế hoạch là hết tuần đi."
Trần Tâm Duyệt bĩu môi:
"Hả? Nhanh vậy ư! Chị sắp đi rồi, ở đây chỉ còn mình em là con gái, thật vô vị mà."
Tạ Vũ cười:
"Khi em xin đi hỗ trợ giáo dục thì không nghĩ đến vấn đề này ư?"
Trần Tâm Duyệt mím môi, yên lặng trong chốc lát, chợt mở to hai mắt tò mò hỏi:
"Chị nói thầy Lục kia cũng không phải là người ở đây, sao có thể ở đây sáu năm vậy? Khó tưởng tượng nổi quá, cuộc sống ngày qua ngày thế này, anh ta không cảm thấy buồn chán cô đơn sao?"
Nói đoạn, cô ấy hạ thấp giọng:
"Em nghi anh ta chắc chắn gặp thất bại gì đó trong cuộc sống hoặc tình yêu, nên mới trốn ở đây tránh né hiện thực. Chị xem tính tình anh ta xấu thế nào kìa!"
Tạ Vũ hơi ngẩn ra, lắc đầu cười: Không biết.
Trần Tâm Duyệt không có được câu trả lời tám chuyện, bĩu môi, nhìn giờ phía dưới màn hình máy vi tính:
"Mới hơn chín giờ, sao ngủ được đây? Lại không biết làm gì nữa?"
Tạ Vũ lấy tablet trong túi của mình ném cho cô ấy:
"Trong đó tôi đã tải mấy bộ phim, em xem giết chút thời gian đi."
Trần Tâm Duyệt trợn mắt cười nói:
"Sao em không nghĩ đến việc tải ít phim mang tới đây nhỉ."
Tạ Vũ lấy máy ghi âm và máy ảnh:
"Em cứ từ từ coi, tôi đi phỏng vấn thầy Lục."
Trần Tâm Duyệt cười nhìn cô một cái:
"Hình như anh ta không muốn được phỏng vấn đâu, chị cẩn thận bị sập cửa vào mặt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!