Chương 42: Gặp lại người xưa

Sáng sớm, hai người mới ngủ thật sự. Lúc thức dậy, dĩ nhiên là mặt trời đã lên cao.

Buông thả quá độ, cộng thêm đói lả, Tạ Vũ xuống giường giẫm trên đất, hai chân nhẹ bẫng, vẫn là Lục Viễn kịp thời đỡ cô nên mới không bị ngã.

Cô cũng mặc kệ vẫn chưa đánh răng, cầm đồ uống mua hôm qua nốc trước hai ngụm, giảm bớt triệu chứng tuột huyết áp, cười nói với Lục Viễn:

"Tình trạng hôm nay khiến em nhớ tới thơ của Lý Thanh Chiếu."

Thơ gì? Lục Viễn thuận miệng hỏi.

Tạ Vũ nói:

"Đêm qua buông thả quá độ, hôm nay thận hư vô kể."

Lục Viễn câm nín giật giật khóe miệng, sờ đầu cô:

"Mau tắm đi, chúng ta đi ăn cơm."

"Không sai, thất tiết chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn."

Lục Viễn lắc đầu, khóe miệng lại cong lên nụ cười dịu dàng.

Hai người đứng chen ngang nhau trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp đánh răng rửa mặt. Khi Tạ Vũ ngẩng đầu nhìn gương, không tự nhiên sẽ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, tiếp đó cô sẽ thấy ý cười không thể phát hiện trong mắt Lục Viễn.

Mái tóc cô xõa tung, hai mắt sưng vù, miệng còn ngậm bọt kem đánh răng, nhưng trong mắt Lục Viễn, dường như cô lấp lánh tỏa sáng. Tạ Vũ biết, đây không phải là ảo giác của mình.

Khi ra cửa, Tạ Vũ không quên cầm bức tranh hôm qua tiện thể đi lồng khung.

Vì quả thật đói lắm rồi, nên hai người tìm một quán ăn gần đó. Nhưng lúc này ngay giờ cơm, nhiều người ăn cơm, tuy có chỗ nhưng chờ thức ăn bưng lên cũng phải mất một lúc.

May mà khi ra ngoài Tạ Vũ đã mua ít đồ ăn vặt lót dạ, bây giờ cũng không đến mức đói lả, thấy trong chốc lát thức ăn sẽ không bưng lên được, sợ làm bẩn bức tranh trong tay nên bảo Lục Viễn chờ, mình thì sang cửa hàng tranh bên cạnh lồng khung.

Vì là tranh phác họa, giấy vẽ lại là kích thước phổ biển, nên quá trình lồng khung không phức tạp, chỉ cần chọn một khung tranh là được.

Tạ Vũ nằm bò trên quầy, nhìn ông chủ cửa hàng làm, dáng vẻ hồi hộp như sợ ông ấy làm hỏng bức tranh một chút xíu thôi khiến ông chủ cửa hàng dở khóc dở cười.

Chờ đến khi lồng khung xong, Tạ Vũ trả tiền chờ ông chủ thối tiền, cầm khung tranh, quyến luyến không rời sờ rồi lại sờ.

"Xin hỏi người trong ảnh họ Lục phải không ạ?"

Có lẽ quá chuyên tâm, nên Tạ Vũ không chú ý chẳng biết lúc nào có người đứng bên cạnh.

Cô nghe câu hỏi đột ngột này, nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng quay đầu hỏi: Cô nói gì cơ?

Là một người phụ nữ trông như khách du lịch, để mặt mộc, không rõ tuổi, nhưng xinh đẹp vô cùng. Tuy Tạ Vũ có khiếu thẩm mỹ hà khắc cũng không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mặt thật sự xinh đẹp hiếm thấy.

Cô ấy nhìn Tạ Vũ, hỏi lại:

"Xin hỏi người trong tranh họ Lục phải không ạ?"

Tạ Vũ gật đầu:

"Phải, cô quen anh ấy ư?"

Người phụ nữ cười cười:

"Anh ấy là một người bạn mà tôi đã lâu không gặp. Xin hỏi cô là gì của anh ấy?"

Tạ Vũ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!