Chương 41: Nghiêm túc

Tạ Vũ thấy anh vô cùng tức giận, nghe theo không động đậy nữa, nhếch môi lẳng lơ cười nói với anh:

"Lục Viễn, anh thế này chẳng phải như tôi mong muốn sao?"

Thân thể hai người dính vào nhau, mặt và mặt gần trong gang tấc, hơi thở của đôi bên hòa vào nhau. Lục Viễn cười mỉa, phủ bên tai cô, khàn giọng nói:

"Ừm, tôi như ước nguyện của cô."

Anh buông tay ghìm cô ra, đi xuống dọc theo thân thể cô. Đôi mắt đen kịt của anh nhìn thẳng vào đôi mắt như cười như không của cô.

Thật ra họ chỉ có thể coi như là một đôi nam nữ xa lạ, số ngày quen nhau đếm được trên đầu ngón tay. Lục Viễn không hề hiểu người phụ nữ này, cô tựa như phân biệt rõ phải trái hơn ai, nhưng lại mãi mãi nửa thật nửa giả, thỉnh thoảng cũng bộc lộ sự đơn thuần lương thiện, nhưng phần lớn thời gian đều là khôn khéo tùy tiện, dường như chẳng để ý đến bất kì chuyện gì.

Anh không nhìn ra được thật giả trong nụ cười và lời nói của cô, nhưng đàn ông phán đoán phụ nữ thường thích dùng cách thức đơn giản trực quan.

Lục Viễn không thể không thừa nhận người phụ nữ này rất đẹp, là vẻ đẹp có tính lừa dối, vài phần thuần khiết, vài phần lý trí và nho nhã, nhưng đuôi mày khóe mắt lại thấp thoáng vẻ bất cần, vì vậy lại khiến vẻ đẹp của cô trở nên mâu thuẫn, mà sự mâu thuẫn này khiến người ta không kìm được trầm luân trong đó.

Tạ Vũ vẫn thản nhiên cười nhìn anh, vì sự tiếp xúc đầy cám dỗ này mà vẻ mơ màng đỏ bừng ửng trên khuôn mặt trắng nõn. Hai tay cô được phóng thích, liền từ từ khoác lên vai Lục Viễn, ôm cổ anh.

Sự thân mật này khiến thế giương cung bạt kiếm ban nãy tan biến gần như không còn, chỉ còn lại bầu không khí mập mờ nhanh chóng sôi sục.

Tay Lục Viễn trượt xuống eo cô, từ từ lên trên.

Bàn tay anh thô ráp rắn chắc, thân thể cô mịn màng mềm mại, đây là sự mâu thuẫn trời sinh của họ, lúc này hợp làm một.

Vì xúc cảm này mà Tạ Vũ khép hờ mắt lại.

Cô chưa từng có cảm giác ấy, chỉ được người đàn ông này vuốt ve, mà cả người run rẩy, chẳng biết đêm nay là đêm nào.

Cô khẽ nâng người lên, ôm chặt lấy anh.

Cô nghĩ, đây thật sự là một người đàn ông mâu thuẫn, ngay cả thân thể cũng vậy, lạnh lẽo cứng rắn lại mềm mại ấm áp.

Sau khi hai người nhìn nhau rất lâu, cho đến khi ánh mắt hô hấp dần nồng nàn, Lục Viễn rốt cuộc phủ tới hôn cô. Nụ hôn sâu kịch liệt mà triền miên, hết thảy mọi thứ mất thứ tự từ đó.

Lục Viễn luôn mạnh mẽ kiểm soát trận đấu giữa nam nữ này, đây là sự khác nhau về mặt sức mạnh trời sinh giữa đàn ông và phụ nữ. Động tác của anh không hề thô bạo, nhưng toàn bộ quá trình mang theo sự kiên định sát phạt quyết đoán. Anh áp chế cô xuyên qua cô, nắm giữ tiết tấu khống chế thời gian.

Mà Tạ Vũ chỉ thở hổn hển rên rỉ dưới thân anh, mặc cho sóng to gió lớn vỗ vào, được anh đưa lên mây, cô không phải là người chủ đạo giữa họ nữa. Thật ra từ trước đến nay đều không phải.

Đến khi cuối cùng Lục Viễn từ trên người Tạ Vũ lật mình lại, người phụ nữ trên giường gần như đã không còn bất kì hơi sức nào, cả người ướt đẫm như vớt từ trong nước nóng lên.

Lục Viễn ngược lại vẫn ổn, ngoài việc hơi thở không mấy ổn định ra, dường như tinh thần sảng khoái. Anh từ trên giường đứng thẳng dậy, nhặt áo thun rơi rãi dưới đất của Tạ Vũ tiện tay khoác lên người cô, thản nhiên hỏi: Có muốn tắm không?

Tạ Vũ nằm sấp trên giường, nửa mái tóc dài xõa trên gối, nói ồm ồm:

"Người đã chết rồi còn tắm rửa gì nữa?"

Cô quả thật đã chết đi sống lại.

Lục Viễn mặt mày lạnh tanh cong khóe môi, đi vào nhà tắm. Khi tiếng nước chảy vang lên, Tạ Vũ trên giường nặng nề ngủ thiếp đi.

Cô đã mơ một giấc mơ phức tạp.

Trong giấc mơ toàn là Lục Viễn, thân thể nóng rực rắn chắc của anh, ánh mắt kiên định mờ mịt của anh, anh và cô nắm tay nhau đi từ trường tiểu học trên núi đến đường phố đầy màu sắc của Thượng Hải. Đám đông rộn ràng chợt ập tới như nước lũ, tách hai người ra.

Cô cứ chạy về phía trước, chạy mãi chạy mãi, muốn bắt lấy tay anh, nhưng cuối cùng anh biến mất giữa biển người, chỉ còn lại cô lẻ loi đứng nơi đầu phố xa lạ.

Tạ Vũ giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng như lạc vào cảnh giới kì lạ này. Một tấm chăn mỏng không biết đắp trên người cô từ lúc nào, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại, cả căn phòng nhà nghỉ yên tĩnh đến độ chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập sau khi tỉnh mộng của cô.

Lục Viễn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!