Đến Phượng Hoàng cổ trấn đã là buổi trưa, hai người tìm nhà nghỉ gần sông đặt phòng, rồi ra ngoài kiếm đồ ăn.
Lúc đặt phòng, Tạ Vũ cố ý hỏi Lục Viễn:
"Một phòng hay hai phòng?"
Lục Viễn trịnh trọng trả lời cô:
"Một phòng, tiết kiệm tiền."
Tạ Vũ nhếch miệng cười, nói với ông chủ nhà nghỉ: Một phòng đơn.
Cô vừa dứt lời, Lục Viễn nói: Phòng đôi.
Ông chủ nhà nghỉ ở trước mặt hai người nhìn lướt một cái như nhìn kẻ ngốc, sau khi đặt phòng, rốt cuộc không kìm được hỏi:
"Hai người là người yêu ư?"
Tạ Vũ không trả lời, quay đầu cười xấu xa chờ câu trả lời của Lục Viễn. Lục Viễn liếc cô một cái, thản nhiên trả lời: Đúng vậy.
Tạ Vũ nhận lấy chìa khóa ông chủ đưa, nhướng nhướng mày cười sáp lại gần, nói nhỏ:
"Chúng tôi là ra ngoài vụng trộm."
Ông chủ cười khan hai tiếng:
"Vậy chúc hai người vụng trộm vui vẻ."
Lục Viễn không thể nhịn được nữa kéo Tạ Vũ vào lòng, nửa kéo lên lầu, cắn răng nghiến lợi nói bên tai cô:
"Cô đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi, không thể đứng đắn chút à?"
Tạ Vũ cười:
"Anh mọc được ư? Mọc một cái cho tôi xem thử?"
Lục Viễn nói: Coi như tôi sợ cô.
"Đàn ông sợ vợ mới là người đàn ông tốt."
Lục Viễn hừ lạnh một tiếng, im lặng triệt để.
Hai năm trước Tạ Vũ có đến cổ trấn một lần, ấn tượng bình thường, chẳng qua là đi dạo vòng vòng, cảm nhận phong thái thành phố gần biên giới một chút. Nhưng phong thái này thật ra cũng đã thay đổi từ lâu, đâu đâu cũng là mùi thương mại, hấp dẫn mấy thanh niên văn nghệ ngược lại không thành vấn đề.
Nhưng Tạ Vũ là một người không có chút tế bào văn nghệ lãng mạn nào, hơn nữa còn quen phê bình, đối với cô mà nói, mua mấy món hàng thủ công mỹ nghệ dân tộc sản xuất đại trà còn đắt này, chẳng thà mua một cái túi hàng hiệu.
Ở thành phố lớn coi trọng vật chất quá lâu, lại thấy qua đủ mọi sắc thái đời người, ít nhiều gì cũng có phần vật chất và hiện thực tiêu cực.
Nhưng lần này, tâm trạng lại khác hẳn.
Sự kích động và hưng phấn như thật ấy đơn giản như một thiếu nữ yêu lần đầu, đi chơi xa lần đầu tiên cùng bạn trai, hết thảy mọi thứ đều xa lạ nhưng lại khiến người ta chờ mong.
Mấy năm nay cô sống hỗn loạn bất cần, nên cảm giác này cách cô quá xa xôi, đến mức không khỏi sinh ra một chút sợ hãi, và chán ghét mà vứt bỏ bản thân.
Sau khi ăn uống no đủ, hai người bước trên con đường đá xanh đi dạo một hồi, khi xuống đến bờ sông dạo chơi, thấy một người phụ nữ ngồi ven đường dựng bảng vẽ.
Tạ Vũ tưởng là người vẽ chân dung, đi lên trước hỏi:
"Bao nhiêu tiền một tấm?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!