Chương 39: Đi chơi xa

Ngày hôm sau chưa ăn sáng đã ra ngoài.

Vào làng, hai người đến quán bún lần trước đã ăn.

"Ơ? Hai người cũng ở đây sao." Hai bát bún vừa bưng lên, Hướng Vân từ cửa đi vào.

Tạ Vũ cười nói với cô ấy:

"Đang định ăn sáng rồi đi tạm biệt cô đây."

Hướng Vân ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn người đàn ông sau khi gật đầu chào cô ấy thì chuyên tâm trộn bún, nói với Tạ Vũ:

"Hôm kia cô nói muốn đi khu danh lam thắng cảnh xung quanh chơi, hôm nay định đi sao?"

Tạ Vũ trộn đều bún trong bát một chút, gật đầu:

"Ừm, đi Phượng Hoàng chơi hai ngày."

Hướng Vân lại hỏi:

"Lục Viễn, anh đi tiễn Tạ Vũ sao?"

Lục Viễn ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói:

"Cũng lâu rồi tôi chưa đi, đúng lúc rảnh rỗi nên đi chơi chung với cô ấy."

Hướng Vân là một cô gái trong sáng tốt đẹp vô cùng, đã nhìn ra chút manh mối. Cô ấy hơi sửng sốt, cười nói không mấy tự nhiên: Vậy thì rất tốt.

Tạ Vũ lặng lẽ nhìn lướt mặt hai người hai lần, cúi đầu ăn hai miếng bún, có vẻ như vô ý hỏi:

"Đúng rồi Hướng Vân, cô thi nghiên cứu sinh gì đó bắt đầu chuẩn bị chưa? Xác định đăng kí trường nào?"

Bún Hướng Vân gọi cũng được bưng lên nóng hôi hổi.

Cô ấy lấy đôi đũa dùng một lần trộn bún, nói:

"Bắt đầu liên lạc với người hướng dẫn rồi. Dù sao cũng đã làm việc mấy năm, lớn tuổi hơn sinh viên mới tốt nghiệp quá nhiều, nên sẽ phải suy tính chu toàn một chút. Trước mắt liên lạc với người hướng dẫn của khoa kinh tế đại học Phục Đán chỗ hai người, cảm thấy tạm được."

Tạ Vũ cười:

"Kiểu học vượt trội như cô chắc chắn không sợ thi viết, chuẩn bị thật kĩ thi vòng hai phỏng vấn gì đó là gần được rồi. Tôi tin cô không thành vấn đề."

Hướng Vân có phần bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Thật ra tôi đi học nghiên cứu ở cái tuổi này, ý nghĩa không lớn, cũng không có bất kì ưu thế gì, chẳng qua là tìm một cái cớ trốn chạy khỏi đây, rồi cho mình một ít thời gian thích ứng mà thôi.

Dù sao thì cũng đã ở trên núi mấy năm, người cũng sắp tàn phế rồi. Phải trở lại thành phố lớn sinh sống làm việc, trong chốc lát cũng không chịu nổi áp lực này.

"Lục Viễn vốn im lặng ăn bún đột nhiên ngẩng đầu:"Nếu đã biết không có ưu thế, vậy tại sao cô không thi vào trường tốt hơn một chút? Đại học Bắc Kinh tuy khó thi, nhưng đó là trường cũ của cô, có giáo viên và bạn học cô quen, không khó hơn Phục Đán.

Hơn nữa cô từng nói bạn học của cô lập nghiệp ở Bắc Kinh có mời cô tham gia. Tại sao không đi Bắc Kinh?

"Hướng Vân nhìn mắt anh, trầm mặc một lúc, giọng nói thoáng đè nén:"Anh biết là tại sao mà?

"Lục Viễn khẽ chau mày, nét mặt thoáng lộ vẻ bực bội:"Đừng làm chuyện dại dột, tương lai quan trọng hơn bất kì chuyện gì.

Cô không còn là cô bé mới tốt nghiệp, lần này rời khỏi là cơ hội cô cho bản thân mình làm lại cuộc đời lần nữa, có lẽ sau này sẽ không còn có lần thứ hai.

"Hướng Vân gượng cười một tiếng:"Tôi biết.

"Tạ Vũ cười hì hì một tiếng:"Được rồi, ăn sáng thì đừng nói mấy chuyện này. Hướng Vân không phải là mấy đứa trẻ ở trường tiểu học Hồng Khê, không cần anh giảng đạo lý cho cô ấy đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!