Tiễn ba chị em đi, về đến trường đã gần chín giờ.
Coi thi, chấm bài, hái nấm, tìm đứa trẻ bỏ đi, vốn định nghỉ an nhàn một ngày, vậy mà có phần bận tíu tít, cũng mệt rã rời, Tạ Vũ ngồi phịch xuống cái ghế trong kí túc xá nghỉ một chút.
Không biết qua bao lâu, Lục Viễn đi tới chọc chọc cô:
"Nước đun xong rồi, đi tắm đi."
Tạ Vũ từ từ mở mắt, cong miệng cười nói với anh: Cảm ơn anh!
Điều kiện tắm sơ sài, lại là mùa hè nên cô tắm rất nhanh, vội vàng tắm xong, rồi mặc đồ ngủ tay ngắn bưng đồ dùng tắm rửa đi ra.
Nhưng vừa đi đến dưới mái hiên hành lang lại giật nảy mình.
Lục Viễn đang tắm nước lạnh trước ống nước ở cửa kí túc xá, nhưng ngược lại không cởi hết, vẫn còn mặc một chiếc quần lót phía dưới, thấy Tạ Vũ đi ra, hình như cũng hơi ngạc nhiên: Sao cô nhanh vậy?
Tạ Vũ đi tới, đứng bên cạnh anh, cười sờ bờ lưng ướt sũng của anh một cái:
"Sao nào? Tưởng tôi sẽ tắm lâu lắm, nên không thấy được bức tranh mỹ nam tắm này của anh à?"
Lục Viễn trừng cô một cái, đẩy tay cô ra, tức giận nói: Đừng làm rộn!
Tạ Vũ chưa bao giờ để ý đến sự hung hăng của anh. Cô chậc chậc hai tiếng, quan sát anh từ trên xuống dưới một hồi:
"Tắm mà không cởi hết quần, anh đây rõ ràng đang đề phòng tôi mà?"
Dừng một chút, cô lại cười nói tiếp,
"Đâu phải tôi chưa từng thấy qua."
Lục Viễn vốc nước hắt vào đầu cô, giả vờ quát: Đi vào!
Tạ Vũ ngược lại biết nghe lời vào kí túc xá thật. Sau khi cất đồ dùng tắm rửa, cô lại mở cửa sổ nằm bò trước cửa nhìn đăm đăm thưởng thức. Hành lang không có đèn, chỉ có ánh sáng lờ mờ của kí túc xá hắt ra bên ngoài, cùng ánh trăng trên bầu trời trên đỉnh đầu chiếu xuống.
Lục Viễn cao lớn rắn rỏi, đoán chừng là do thường xuyên lao động, cuộc sống tẻ nhạt đơn giản, nên cơ thể gầy gò của anh gần như không thấy được chút thịt dư, dường như dự trữ cất giấu năng lượng vô hạn.
Tạ Vũ thích bờ vai của người đàn ông này nhất, rộng rãi mà rắn chắc, xương bả vai nhô lên kia thoạt nhìn vững chắc mạnh mẽ.
Lục Viễn cảm nhận được ánh mắt đăm đăm càn rỡ của cô, quay đầu liếc cô một cái, nhanh chóng xối hết bọt trên đầu và người, quay người đi vào phòng mình, đóng cửa rầm một tiếng. Tạ Vũ bĩu môi cười, ra ngoài đến trước cửa phòng anh, đẩy đẩy, phát hiện anh đã khóa trái cửa.
Tạ Vũ gõ hai cái, không nói được:
"Lục Viễn, anh không phải chứ?"
Cửa cọt kẹt một tiếng mở từ trong ra, Lục Viễn đã thay áo thun và quần đùi sạch sẽ, nghiêm mặt nói:
"Có nữ lưu manh ở đây, đương nhiên tôi phải cẩn thận một chút."
Tạ Vũ phì cười thành tiếng, vòng qua anh đi vào trong phòng, ngã ngửa nằm trên giường anh:
"Nếu anh đã nói tôi là nữ lưu manh, vậy tối nay tôi ngủ tiếp ở đây."
Sắc mặt Lục Viễn thoáng trở lại như thường.
Anh đi đến bên giường, nhìn người nằm ườn trên giường, nói:
"Đi sang phòng bên đi."
Tạ Vũ nhấc mí mắt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!