Hướng Vân dẫn hai người đến nhà ăn của chính quyền làng ăn chút cơm trưa đơn giản.
Giữa phụ nữ với phụ nữ lúc nào cũng dễ có đề tài, đặc biệt là phụ nữ xấp xỉ tuổi nhau. Tạ Vũ rất có hứng thú với bản thân cô gái Hướng Vân này, trên người cô ấy có quá nhiều mác mà một người làm truyền thông thấy hứng thú.
Ví dụ như tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, trở về quê hương phát triển, giấc mộng tan biến, sắp trở về thành phố lớn.
Đây thật ra cũng là khắc họa của thế hệ thanh niên. Lý tưởng thời trẻ luôn được tô vẽ quá mức, nhưng hiện thực thường khác biệt.
Mà con người luôn có bản năng thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh xa, giống như nước ấm nấu ếch, phần lớn con ếch sẽ chọn bắt tay giảng hòa với cuộc sống liếc cái là nhìn thấy hết này, nhưng cũng có một phần nhỏ trước khi chết sẽ dùng chút sức lực cuối cùng giãy nhảy ra khỏi nồi nước ấm đó, tìm kiếm lại lối sống được công nhận hơn trong thế tục.
Đương nhiên, đây cũng là một cách khác để thỏa hiệp với cuộc sống.
Nhưng ngoài những mác này ra, điều Tạ Vũ thấy hứng thú hơn là tâm tư rõ ràng mà Hướng Vân dành cho Lục Viễn. Cô không có hội chứng đạo đức cực đoan, nhưng đối với cô gái tốt này, vì một người đàn ông, vậy mà cô có chút cảm giác chột dạ không sao nói rõ được như thế.
Khi hai người phụ nữ trò chuyện, Lục Viễn gần như không xen vào. Anh ở lâu trong thôn không có internet, hoàn toàn xa lạ với những đề tài nóng trên mạng mà hai người nói.
Về đến trường tiểu học Hồng Khê là đã hơn bốn giờ chiều, bọn trẻ đang tan học. Hiệu trưởng Điền thấy một mình Tạ Vũ trở lại chung với Lục Viễn thì rất bất ngờ. Tạ Vũ không nói nhiều, chỉ nói muốn chụp ít ảnh thi cuối kì.
Kí túc xá vẫn là phòng của Trần Tâm Duyệt lần trước. Lục Viễn lấy cho cô hai tấm chăn mỏng giúp cô trải lên chiếc giường ván gỗ. Tạ Vũ giày vò một ngày, cũng không tiến lên giúp, chỉ ngồi một bên nhìn anh làm một cách thành thạo.
Hai người nhất thời đều im lặng.
Lúc ra cửa, Lục Viễn nhìn cô một cái, hờ hững nói:
"Hôm nay bận cả ngày rồi, ngủ sớm một chút đi."
Ừm, anh cũng vậy.
Có lẽ là mệt thật nên chưa đến mười giờ, Tạ Vũ vậy mà nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Ngủ không biết bao lâu, đột nhiên bị tiếng mưa rơi xuống mái hiên đánh thức. Chờ cô tỉnh táo lại, cảm thấy trên mặt lành lạnh, vươn tay sờ, mới phát hiện là mái nhà đang dột.
Cô vội ngồi dậy cuộn chăn lại.
Bật đèn nhìn, quả nhiên là chỗ đầu giường có nước mưa nhỏ xuống. Mà lúc này ngoài phòng mưa to gió lớn, trên mái ngói toàn là tiếng bộp bộp.
Đối với Tạ Vũ sống ở miền nam nhiều năm mà nói, mưa gió đến bất chợt này ngược lại cũng không xa lạ gì. Nhưng trên giường bị dột, cô không cách nào ngủ tiếp được.
Móc di động ra xem, mới vừa qua mười hai giờ.
Cô xoa xoa trán, mở cửa ra, một cơn gió mang theo hơi nước thổi vào khiến cô không kìm được hắt hơi một cái. Nhưng vì tiếng mưa rơi rất lớn, nên vào buổi tối tiếng hắt hơi này cũng không đột ngột lắm.
Đêm mưa rất tối, dãy núi xung quanh cũng rơi vào trong màn đêm, không nhìn ra đường nét. Ngoài phòng của Tạ Vũ thì không còn bất kì ánh sáng nào nữa. Một dãy kí túc xá im phăng phắc.
Cô quay đầu nhìn căn phòng tối om bên cạnh, chắc hẳn Lục Viễn đang ngủ say. Nhưng chỉ chốc lát sau, căn phòng đó đột nhiên sáng đèn, một tiếng cọt kẹt, Lục Viễn đi từ bên trong ra.
Sao vậy? Anh hỏi.
Tạ Vũ bất đắc dĩ nói: Giường bị dột.
Lục Viễn đi tới, đứng ở cánh cửa sau lưng cô, nhìn vào trong, thấy nước mưa đang nhỏ xuống giường, khẽ nhíu mày:
"Vậy tại sao không gọi tôi?"
Tạ Vũ ngược lại tỏ vẻ không hề gì:
"Giờ này chẳng muốn đánh thức anh. Không phải ngày mai thi cuối kì sao? Dù sao thì tôi cũng hay thức đêm, ban nãy ngủ một giấc rồi nên bây giờ cũng không mệt lắm."
"Nên cô định đứng chờ mưa tạnh à? Mưa tạnh thì cũng không ngừng dột ngay đâu." Lục Viễn vừa nói vừa đi vào, ôm tấm chăn cô để ở chân giường lên xoay người đi đến cửa: Sang phòng tôi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!