Chuyến bay của Tạ Vũ là hơn tám giờ tối, cho dù thôn nhỏ trong núi này cách sân bay Hà Hoa có xa hơn nữa, thì thời gian cũng dư dả. Chờ đến mười giờ, khi lớp học nghỉ trưa, cô mới đi tạm biệt mọi người.
Ở đây mấy ngày, cô đã quen gần hết mấy đứa trẻ.
Bọn trẻ thấy cô đeo ba lô thì đều chạy tới tạm biệt cô. Đặc biệt là ba chị em nhà họ Hướng, ở chung một đêm trong nhà nghỉ trong làng, rồi đi tới nhà mấy đứa phỏng vấn, ba đứa trẻ kéo tay cô lưu luyến không rời.
Hiểu Hà ngây thơ hỏi:
"Con đọc trong sách nói cuối dòng suối nhỏ là biển lớn, vậy có phải cuối Hồng Khê của bọn con chính là Thượng Hải không?"
Tạ Vũ cười gật đầu: Đúng rồi.
Ở đây Hiểu Quyên coi như là đứa trẻ lớn, ngược lại không ngây thơ như vậy, chỉ nói:
"Sau này con thi đại học ở Thượng Hải, đến lúc đó con đi tìm chị."
Được.
Mấy người đang nói, hiệu trưởng và Trần Tâm Duyệt đi tới.
Trần Tâm Duyệt ôm chầm lấy cô:
"Chị Tạ Vũ, em thật không nỡ rời chị, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại không nữa."
Tạ Vũ nói:
"Tôi thường hay đi Bắc Kinh công tác, có rất nhiều cơ hội gặp lại."
Trần Tâm Duyệt cười buông cô ra.
Tạ Vũ cười nói với cô ấy:
"Chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy."
Em biết mà.
Tạ Vũ lại nhìn về phía hiệu trưởng Điền:
"Hiệu trưởng, mấy ngày nay phiền thầy và thím Điền rồi."
Hiệu trưởng lắc đầu cười:
"Ở đây chúng tôi điều kiện sơ sài, tiếp đãi không chu đáo, đâu có làm phiền gì."
"Hi vọng sau khi bài báo đăng lên, thì những khó khăn của trường sẽ được cải thiện. Cũng hi vọng có thể có nhiều người tài trợ cho những đứa trẻ có điều kiện không tốt hơn."
"Vậy thật sự quá cảm tạ rồi."
Ông ấy dừng một chút, hỏi,
"Chân cô còn vấn đề gì không?"
Tạ Vũ lắc đầu: Không sao nữa rồi.
Hiệu trưởng Điền quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Viễn, thấy người đàn ông ở một góc sân thể dục đưa lưng về phía này hút thuốc. Ông ấy gọi: Thầy Lục.
Lục Viễn quay đầu nhìn sang bên này.
Hiệu trưởng Điền vẫy tay với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!