Tương Tây.
Thứ tư, ngày 12 tháng 1 âm lịch, ngày 12 tháng 2 năm 2014.
Nhờ vào phương tiện giao thông hiện đại mà cả thế giới trở nên càng ngày càng nhỏ. Tối qua Tạ Vũ vẫn còn đang say mơ mơ màng màng ở Thượng Hải, hôm nay đã đưa mình vào vùng núi nhỏ Tây Nam.
Nhưng giao thông có phát triển đến thế nào đi chăng nữa, dường như cũng im lặng tại nơi đây.
Tạ Vũ đến huyện lỵ nhỏ ở phía bắc Tương Tây là đã hơn ba giờ chiều. Thời gian không còn sớm, cô không dám nán lại thêm để cảm nhận phong cảnh của thành phố nhỏ nơi biên giới, đến bến xe là lên chiếc minibus đi thị trấn ngay.
Chiếc minibus rất nhỏ, người đang ngồi đều là dân làng từ thành phố về nhà, mấy cái gùi chứa đầy ắp đồ để trong không gian nhỏ hẹp.
Dân làng nói chuyện rất lớn, tiếng địa phương thiên về tiếng phổ thông Tây Nam, không khó hiểu lắm. Tạ Vũ láng máng nhận ra không ít từ thô tục sảng khoái chất phác trong những cuộc chuyện trò này. Đây là đặc trưng của vùng Tương Tây.
Trong xe cũng có mấy cô gái trẻ, nhuộm tóc vàng, ăn mặc hở hang, đây là đặc trưng mà thời đại mới trao cho vùng núi.
Đường quốc lộ xuống làng đều là đường đồi núi, một bên quốc lộ dựa vào núi, một bên là vách đá và dòng sông xanh biếc sóng gợn lăn tăn phía dưới.
Lâu lắm rồi Tạ Vũ không thấy qua dòng nước trong sạch sẽ như vậy, thứ cô hay thấy chỉ có sông Hoàng Phố vàng đục quanh năm.
Chắc là trời vừa mưa, sắc trời mờ mịt, núi xanh trùng điệp kéo dài ven đường, nhuộm một lớp màu xanh đen.
Tạ Vũ sinh ra và lớn lên ở đồng bằng, độ cong của đường đồi núi khiến cô hơi chóng mặt, chỉ có thể hạ cửa kính xe xuống để cho cơn gió mát ướt lạnh thổi vào, lúc này mới thoải mái hơn một chút.
Xe đã chạy nửa tiếng, rốt cuộc đến làng trấn nhỏ mà Tạ Vũ phải đi.
Đây là một trong những làng trấn nghèo khó nhất của Tương Tây, một con đường nhỏ tan hoang chật chội, mấy người trong các hàng quán nhỏ ven đường mỏi mệt lười biếng, thỉnh thoảng có người nhìn về phía Tạ Vũ không giống người địa phương.
Cô đi ngang qua một cửa hàng nhỏ mua chai nước, bao bì màu đỏ trắng cũng coi như quen thuộc, nhưng khi vặn mở nắp chai chuẩn bị ngửa đầu uống, thì lại phát hiện chữ viết trên bao bì là ba chữ Wahaha.
Hàng giả đột ngột xuất hiện này khiến Tạ Vũ không thể nào không đậy kín nắp lại. Cô liếc nhìn ông cụ bán nước, đoán có lẽ ông ấy cũng không biết.
Cô mỉm cười bất đắc dĩ, đi mấy bước, ném chai nước vào đống rác bên cạnh.
Ngôi làng rất nhỏ, đến mức tòa nhà văn phòng của chính quyền địa phương nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt Tạ Vũ.
Tòa nhà nhỏ đó ngược lại có ba tầng, có điều rất cũ kĩ, đăng kí với bác bảo vệ đang ngủ gật một cái, Tạ Vũ thuận lợi đi vào.
Có lẽ lúc này đã tan làm hết nên cả tòa nhà rất yên tĩnh, chỉ nghe thấp thoáng có tiếng người nói chuyện ở một chỗ trên tầng hai.
Tạ Vũ lên lầu, đến gần phòng làm việc có tiếng người truyền ra.
Cửa phòng làm việc đang mở, cô đi tới đứng ở cửa, nhìn vào bên trong:
"Trưởng làng Hướng Vân có ở đây không?"
Bên trong có ba người trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện phiếm.
Cô gái hơi lớn tuổi trong ba người đứng lên đi tới:
"Là phóng viên Tạ Vũ của Tuần san Đông Phương phải không? Chào cô, tôi chính là Hướng Vân."
Cô ấy có khuôn mặt của con gái Tây Nam điển hình, dáng ngưởi không cao nhưng rất xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời, cười rộ lên cực kì động lòng người.
Tạ Vũ đã đọc qua tư liệu của cô ấy, là cán bộ tốt nghiệp đại học lựa chọn và điều động tới đây, chủ yếu phụ trách văn hóa và giáo dục. Cô ấy tốt nghiệp trường nổi danh hàng đầu, vốn rất dễ thăng tiến nhưng lại chọn trở về quê nhà, chắc hẳn là vì hoài bão xây dựng quê hương giàu đẹp.
Tạ Vũ mỉm cười bắt tay cô ấy, đầy ẩn ý quan sát cô gái này một chút, không biết cô ấy có hoài bão hay không?
Hướng Vân giới thiệu bản thân xong, lại xoay người giới thiệu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!