Lục Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời: Là rất tròn.
Không những tròn, mà còn gần nữa, giống như treo trên đỉnh núi. Sắc trời càng tối thì ánh trăng càng sáng, chưa được bao lâu, một tầng ánh sáng đã bao phủ cả ngọn núi, con đường nhỏ không cần đèn pin cũng thấp thoáng rõ ràng.
Chỗ thú vị nhất của vầng trăng kia chính là dường như luôn di chuyển theo bước chân họ, kinh nghiệm mới lạ thế này khiến cô nhớ đến câu hát trong bài ca dao lúc nhỏ,
"Vầng trăng đi em cũng đi."
Sau lưng Lục Viễn, cô cười chỉ bầu trời:
"Anh có cảm thấy mặt trăng đang đi theo chúng ta không?"
Lục Viễn nói:
"Đó là ảo giác. Khoảng cách chúng ta đi có thể không đáng kể so với khoảng cách của mặt trăng với trái đất, thị giác không phân biệt được sự thay đổi, cho nên sẽ cảm thấy mặt trăng luôn đi theo chúng ta."
Tạ Vũ phì cười thành tiếng:
"Anh có thể suy nghĩ lãng mạn một chút được không? Đúng rồi, trước đây anh học gì?"
Lục Viễn cầm đèn pin ở phía trước, im lặng bước đi, không trả lời cô.
Tạ Vũ cười:
"Anh đúng là miệng vỏ trai mà, cạy cũng cạy không ra? Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, thật sự không định viết anh vào bài báo của tôi đâu."
Thương mại.
Lục Viễn đột nhiên nói.
Ồ. Tạ Vũ gật đầu,
"Vậy anh làm gì trước khi đến đây?"
Tài chính.
Ở đâu?
Lục Viễn nói:
"Giống như cô, lang thang ở thành phố lớn."
Lên núi dễ xuống núi khó, hai người dần đi đến sườn đồi dốc nhất. Bên con đường núi nhỏ hẹp là hai nghĩa trang, mấy ngôi mộ xếp trong đó, trong ánh trăng loang lổ, bia mộ màu trắng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tạ Vũ chẳng còn tâm tư cười đùa nữa, bước đi dè dặt, kinh hồn bạt vía đi theo sau lưng anh.
Một cơn gió nhẹ chợt thổi qua, cành cây phát ra tiếng rào rào. Tạ Vũ không dám nhìn lung tung, chỉ nhìn thẳng bóng hình cao lớn phía trước. Nhưng bên khóe mắt chợt lóe lên một cái, cô vẫn quay đầu theo bản năng. Vừa quay đầu liền thấy một chùm lửa xanh, lơ lửng trước một ngôi mộ.
Cô chợt thấy căng thẳng, nói: Đó là cái gì vậy?
Lục Viễn theo tiếng quay đầu lại, nhìn về hướng cô chỉ, sau đó thản nhiên nói: Ma trơi.
Cái gì cơ? Tạ Vũ kinh hãi, theo bản năng nhào sát vào người anh, đóm lửa xanh kia bay về phía họ.
Tạ Vũ thấy ngọn lửa đó đang di chuyển, tay chân luống cuống mất năng lực hành động bình thường, vì đang đi xuống dốc nên trượt chân cả người ngã về trước.
Lục Viễn túm lấy cô theo phản xạ, không ngờ bị cô kéo ngã theo. Hai người vướng vào nhau, lăn xa hơn mấy mét dưới đất mới miễn cưỡng dừng lại.
May là đường đất, mặt đất sau cơn mưa toàn là lá rụng cỏ khô, nên ngã không đau lắm. Chỉ là tư thế của hai người quả thật hơi kì lạ. Lục Viễn nằm nghiêng dưới đất, ôm Tạ Vũ nằm nghiêng dưới đất giống như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!