Mặc dù không có động tĩnh gì lớn nữa, nhưng tối đó Tạ Vũ vẫn ngủ không ngon lắm. Mưa bên ngoài rơi rơi tạnh tạnh, cô cũng ngủ ngủ thức thức. Cho đến khi trời gần sáng, cô mới coi như ngủ thật sự được một lát, nhưng thức dậy rất nhanh.
Nắng mai nhàn nhạt ngoài cửa sổ hắt vào, Tạ Vũ quay đầu nhìn giường bên cạnh, nhưng lại chỉ thấy một nhóc con vẫn đang ngủ say.
Cô nhíu mày, kêu: Hiểu Hà… Hiểu Hà…
Hướng Hiểu Hà bị cô đánh thức, mơ mơ màng màng dạ một tiếng.
Chị em đâu? Tạ Vũ hỏi.
Hiểu Hà sờ sờ giường:
"Có lẽ đi toilet rồi ạ."
Tạ Vũ vén chăn lên đứng dậy, mặc áo khoác vào, vội vàng đi ra ngoài. Nhà tắm cuối hành lang không một bóng người, cô lại đẩy cửa toilet, ngoài cái mùi khó ngửi xông vào mũi ra, thì không có gì cả.
Tạ Vũ vội quay người đi đến cửa phòng Lục Viễn, gõ cửa. Bên trong mở ra rất nhanh, khuôn mặt có chút lim dim của Lục Viễn ở trước mặt cô: Làm sao vậy?
"Không thấy Hiểu Quyên đâu nữa."
Chuyện khi nào?
"Tôi vừa thức dậy, thấy trên giường không có người, tưởng con bé đi vệ sinh, nhưng cứ cảm thấy không yên tâm nên đi xem thử, quả nhiên không có."
Lục Viễn lập tức xoay người, rồi nói với đứa trẻ bên trong:
"Hiểu Cương, em và Hiểu Hà chờ ở nhà nghỉ đừng đi đâu hết, chờ thầy về đón hai đứa."
Hiểu Cương hỏi bằng giọng mơ mơ màng màng:
"Chị em lại chạy mất rồi ạ?"
Ừm.
Tạ Vũ lấy túi đi xuống lầu cùng anh. Bà chủ dưới lầu đầu tóc bù xù, ngồi sau bàn ăn sáng xem tivi.
Lục Viễn hỏi:
"Bà có thấy cô bé đi chung với chúng tôi không?"
Bà chủ à một tiếng: Nó đi ra ngoài rồi!
Bao lâu rồi?
"Chắc phải gần nửa tiếng."
Lục Viễn sầm mặt, bước nhanh đi ra ngoài. Lúc này đã tạnh mưa, sắc trời còn sớm, bầu trời có ánh mai màu đỏ, xa xa là những rặng núi xanh đen, trên đường chỉ có lác đác vài tiểu thương ra ngoài, người đi bộ thì càng ít ỏi hơn.
Cả con đường nhỏ làng quê trong núi nhàn nhã yên bình.
Đi đâu tìm đây? Tạ Vũ đuổi theo anh.
Bến xe.
Hai người đi vội vô cùng, Lục Viễn có dáng người cao lớn, Tạ Vũ là cô gái đô thị điển hình, so với dân làng nhàn nhã vô sự bên cạnh thì trông có vẻ rất đặc biệt. Lúc nào cũng có mấy người tò mò nhìn sang phía hai người.
Vì con đường chỉ dài cả thảy mấy trăm mét, nên đến bến xe rất nhanh. Nói là bến xe, thật ra cũng không coi là vậy. Chỉ là một bãi đất bằng đậu xe, xe cũng chỉ có minibus chạy đến huyện.
Sáng sớm người vào thành phố lại khá nhiều, nơi này có lẽ là chỗ ồn ào náo nhiệt nhất trong làng. Lúc này còn chưa hết tháng giêng, mấy ngày nay, rất nhiều người làm việc bên ngoài vẫn đang lục tục lên đường, họ xách túi lớn túi nhỏ chờ ven đường, chen chúc một chỗ với nhóm người xách sản vật núi rừng vào thành phố buôn bán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!