Chờ những căn nhà ngói ven đường trốn dần đi, con phố trong làng cũng không còn xa nữa. Vì hôm nay không phải là ngày họp chợ, nên trên đường rất ít người, đặc biệt là bây giờ trời tối, chỉ có lác đác mấy cư dân đi lại trên đường.
Xuống xe, Lục Viễn móc hai mươi đồng đưa cho tài xế. Tài xế đó nói thế nào cũng không nhận, Lục Viễn liền nhét tiền vào xe ông ấy, kéo hai đứa trẻ sải bước rời khỏi.
Tài xế gọi ở phía sau:
"Thầy Lục, có cần tôi chờ thầy về không?"
Lục Viễn xua xua tay nói:
"Không cần đâu, tôi còn không biết hôm nay có về được không nữa. Trời tối rồi chú về trước đi. Nếu chúng tôi về, trễ thì tìm chiếc xe trong làng là được."
Tài xế đó ồ một tiếng, cười nổ máy xe.
Tạ Vũ đuổi theo người đang đi cực nhanh, hỏi: Phải tìm thế nào?
Lục Viễn không nhìn cô:
"Trong làng chỉ có một con đường nhỏ thế này, chỉ cần chưa rời khỏi làng vào huyện là dễ tìm thôi."
Hiểu Cương hỏi:
"Vậy lỡ như chị em đi vào huyện rồi thì sao ạ?"
Lục Viễn giơ cổ tay lên, vén tay áo hỏi:
"Xe vào huyện trễ nhất là năm giờ, chị em chắc không đuổi kịp."
Anh đang định thả tay xuống, Tạ Vũ nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay anh.
Cô làm gì vậy?
Tạ Vũ liếc nhìn anh đầy ẩn ý, kéo tay anh sang một chút, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh, rồi sau đó cười một tiếng: Jaeger -LeCoultre?
Lục Viễn rút tay lại thả xuống, thờ ơ liếc cô một cái, không trả lời.
Hướng Hiểu Cương bên cạnh không rõ vì sao:
"Chị phóng viên, chị nói gì vậy ạ?"
Ánh mắt Tạ Vũ nhìn Lục Viễn, cô nói: Không có gì đâu.
Lục Viễn đứng bên đường nhìn quanh một chút, chỉ bên tay trái nói:
"Hiểu Cương Hiểu Hà, hai đứa đi đến tiệm internet bên kia, thầy sang tiệm internet bên này tìm thử. Hiểu Quyên có tám chín phần là đang lên mạng."
Hai đứa trẻ gật đầu lia lịa, đang định cất bước chạy, Lục Viễn lại dặn:
"Đừng có chạy lung tung, nếu không thấy chị em thì sang đây tìm thầy."
Dạ.
Con đường này cũng dài cả thảy mấy trăm mét, chỉ có hai tiệm internet. Tạ Vũ đi theo Lục Viễn vào một tiệm, cái mùi thuốc lá, mì ăn liền nồng nặc ấy ập vào mặt. Khác với đường phố yên tĩnh bên ngoài, trong tiệm vô cùng ồn ào, đủ mọi tiếng đánh nhau trong game truyền ra từ loa ngoài.
Tiệm internet không lớn, chỉ có mấy chục bàn máy vi tính, ngồi đầy kín, phần lớn đều là trẻ vị thành niên, phóng tầm mắt nhìn tới thì đứa nhỏ nhất chỉ chừng mười tuổi.
Ở đây trời cao hoàng đế xa, trẻ vị thành niên không được đi vào khuôn phép này, có mà như không.
Lục Viễn thấp giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!