Chương 9: Nguyên liệu quan trọng nhất, đương nhiên là đầu rồi

Cánh cửa phía sau đóng sầm lại, bên trong vọng ra tiếng nam nữ đùa giỡn. Rõ ràng giây trước còn bị người đàn ông đánh quỳ rạp xuống đất khóc lóc, giây sau đã lại nói cười âu yếm dựa vào lòng làm nũng.

Đê tiện.

Tựa hồ ông trời cũng không ưa anh, cố tình vào lúc này lại trút xuống cơn mưa như trút nước. Từng hạt mưa tí tách rơi xuống mặt đường dơ bẩn, bắn tung tóe lên từng đóa bọt nước. Trong làn nước gợn sóng, anh thấy được khuôn mặt sưng húp của mình, trên đó còn hằn rõ vết tát, trông vừa buồn cười vừa thảm hại. Tóc anh rối bời, khắp người bầm tím.....

Anh muốn xông vào g**t ch*t đôi gian phu dâm phụ đó, muốn g**t ch*t bọn chúng.

Nực cười, anh mới không thỏa hiệp, anh sẽ nghĩ ra mọi cách ác độc để trả thù. Tại sao anh cứ phải nhẫn nhục chịu đựng, tại sao mọi bất hạnh đều giáng xuống đời anh chứ.

Bọn chúng thật đáng ghét, tại sao lại lừa dối anh? Rõ ràng anh đã không còn cầu xin gì nữa, anh chỉ muốn từ cái từ "gia đình" hấp thụ chút động lực để duy trì cuộc sống, nhưng hình như bây giờ ngay cả từ đó cũng không còn.

Có lẽ anh đã chết từ lâu rồi, chết trong tam quan tan nát, chết trong ảo tưởng mờ mịt, chết trong tuổi thơ vô vọng. Bây giờ kẻ đang tồn tại là ai, anh cũng không biết.

Tóm lại, Hứa Nhiên sẽ không ở lại cái nơi làm anh ghê tởm này nữa. Anh cần tìm một nơi an toàn để một mình chữa trị vết thương. Khi vết thương lành, anh tự nhiên sẽ tìm cách tính lại món nợ này.

Nhưng mà... còn nơi nào để trở về sao?

Nhà của anh đã bị một con quái vật chiếm cứ, cái tổ duy nhất được dệt nên từ chính ảo tưởng của anh cũng vừa bị xé nát. Điện thoại và ví tiền trên người đều bị Hứa Xương lấy mất, chắc là tính dùng để gán nợ.

Có những giọt nước chảy xuống từ lông mi anh, mái tóc bị nước mưa làm ướt sũng, từng sợi từng sợi dính chặt vào trán. Hứa Nhiên lê bước chân nặng nhọc, cứ đi theo ký ức. Không biết đã đi bao lâu, trời đã âm u, người đi đường cũng thưa thớt dần. Đi xe 40 phút, đi bộ trở về lại mất mấy tiếng đồng hồ.

Anh không muốn mở miệng cầu xin sự giúp đỡ từ người qua đường. Tất cả dũng khí của anh đã dùng để đối mặt với gia đình của mình. Anh không còn dũng khí để mở lời với người khác, cũng không muốn nói chuyện với họ. Họ chắc cũng sẽ không để ý đến anh đâu, dù sao ai nhìn thấy bộ dạng anh cũng phải la lên "Quỷ".....

Cuối cùng, anh vẫn theo bản năng quay về căn nhà có quái vật. Anh đã không còn đường nào để đi, đã cùng đường rồi. Quái vật thì sao chứ, quái vật còn tốt hơn cặp vợ chồng khốn kiếp kia. Ít nhất quái vật còn biết cho anh chăn ấm, quan tâm anh lạnh nóng. Còn đôi tiện nhân kia chỉ quan tâm tiền.

Hứa Nhiên nghĩ đến con quỷ thật sự đang ở trong phòng, con quái vật đó, anh đoán chừng nó sẽ bị bộ dạng thảm hại của mình làm cho giật mình.

Nghĩ đến biểu cảm kinh hãi có thể hiện ra trên mặt đối phương, Hứa Nhiên lại cảm thấy một niềm vui vặn vẹo trong lòng.

Anh lấy chìa khóa ra, tiếng chìa khóa và ổ khóa trùng khớp dần vang lên, nặng nề và kín kẽ khớp vào nhau. Cánh cửa được đẩy ra, một bóng hình đen đứng ở cửa, hệt như lần đầu gặp mặt.

Anh không phải đã khóa cửa sao? Tại sao Ổ Ngôn Từ lại đứng ở cửa nhà?

Hơn nữa, có điều không giống là Ổ Ngôn Từ đang cầm một chiếc điện thoại không biết từ đâu ra. Đôi mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm màn hình, ánh huỳnh quang từ điện thoại chiếu sáng khuôn mặt nghiêng của hắn, càng làm tăng vẻ quỷ khí dày đặc. Trên khuôn mặt tinh xảo của hắn không hề có chút biểu cảm nào, dường như chẳng mảy may quan tâm đến mọi thứ trên đời. Cho đến khi cánh cửa mở ra, hắn mới như cảm nhận được thế giới bên ngoài, và định nở một nụ cười để chào đón người đứng ở cửa.

Nhưng nụ cười đó chưa kịp hiện ra đã lập tức biến mất. Giọng Ổ Ngôn Từ hơi biến dạng, ngữ điệu đang dâng lên đột ngột trầm xuống: "... Ai làm?"

Không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm ghét bỏ hay kinh hãi nào trên mặt Ổ Ngôn Từ, Hứa Nhiên cảm thấy thiếu chút thú vị. Anh lách qua Ổ Ngôn Từ định bước vào, nhưng lại bị Ổ Ngôn Từ giữ chặt.

Sắc mặt hắn âm trầm như nước, gằn từng chữ không cho phép phản kháng: "Ai làm?"

Hứa Nhiên nhướng mày: "Anh nói xem?"

Anh chỉ đi gặp cha mẹ, còn có thể là ai làm.

Đôi mắt đen của Ổ Ngôn Từ bỗng nhiên đứng hình, hệt như một thợ săn đã tìm thấy mục tiêu. Hắn từ từ xoay cổ, nhẹ nhàng v**t v* vết thương trên mặt Hứa Nhiên, sau đó lại nhấn một chút vào dấu bàn tay in hằn, khiến Hứa Nhiên kêu "Tê" một tiếng.

"Biết đau không?" Ổ Ngôn Từ lạnh giọng nói.

Nhưng nói xong, thần sắc hắn lại dịu xuống, nhẹ nhàng thổi hai hơi vào vết thương, hốc mắt đong đầy nước mắt, như thể người đau là hắn, giọng nói nghẹn ngào: "Anh không cố ý làm em đau, Tiểu Nhiên, nhưng anh giận lắm, buồn lắm. Tại sao em không chịu nghe lời anh nói, tại sao em lại muốn ra ngoài, tại sao lại muốn cho bọn họ nhìn thấy em, tại sao lại muốn cho bọn họ làm em bị thương, tại sao?"

Ngữ khí hắn câu sau nặng hơn câu trước, nói đến cuối toàn thân run rẩy, nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu rất nhẹ, tạo thành sự đối lập mãnh liệt, khiến người ta cảm thấy quái dị và rợn tóc gáy: "Anh muốn bọn họ phải trả giá đắt."

"Tất cả những kẻ làm Tiểu Nhiên bị thương, đều sẽ phải trả giá đắt--"

Mặc dù con quái vật trước mặt rất bất thường, nhưng lại khiến Hứa Nhiên cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có. Anh thậm chí không còn sợ hãi nữa, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Ổ Ngôn Từ: "Anh muốn giúp tôi báo thù sao?"

"Đương nhiên muốn." Tay Ổ Ngôn Từ chồng lên tay Hứa Nhiên đang v**t v* mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!