Chương 6: Tao vừa cắn đứt một ngón tay của bọn họ...

Điều này lại đúng ngay ý Hứa Nhiên, anh lập tức bật dậy, vội vàng nói một câu:

"Vậy để tôi đi tắm trước đã," rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Những hình ảnh vừa rồi thật sự quá mức mãnh liệt, khiến Hứa Nhiên phải đứng dưới vòi nước lạnh trong phòng tắm một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, sau đó lại rửa mặt thêm vài lần, cảm giác mới khá hơn được một chút.

Nhưng bình tĩnh chưa duy trì được bao lâu thì Ổ Ngôn Từ lại tới gõ cửa, âm thanh nhút nhát, sợ sệt: "Tiểu Nhiên... anh không cẩn thận làm đổ nước lên giường mất rồi, tối nay chắc không ngủ được. Anh có thể ngủ cùng em không?"

Lý do này nghe quá miễn cưỡng, đến mức Hứa Nhiên cũng chẳng buồn đáp trả. Với những gì Ổ Ngôn Từ vừa thể hiện lúc nãy, nếu giờ anh còn không đoán ra ý đồ thì đúng là quá ngốc.

"Không được. Tôi không ngủ chung với người khác được." — Hứa Nhiên từ chối thẳng thừng. Hơn nữa, nếu anh đồng ý, chẳng khác nào thừa nhận kế hoạch trốn thoát tối nay của mình coi như tiêu tan.

Ổ Ngôn Từ có chút thất vọng: "Thôi... được rồi..."

Sau đó lại chuyển chủ đề một cách rất tự nhiên:

"Nhưng mà Tiểu Nhiên, hình như mẹ em vừa gửi tin nhắn cho em thì phải."

Nghe vậy, Hứa Nhiên liền kéo cửa phòng tắm hé ra, vẻ mặt vốn mệt mỏi bỗng chốc trở nên có phần lạnh lùng hơn: "Bà ấy nói gì?"

Nhưng sự chú ý của Ổ Ngôn Từ lại hoàn toàn đặt lên gương mặt không còn kính đen của Hứa Nhiên. Đôi mắt cụp xuống tạo nên vẻ hơi vô tội, khuôn mặt không chút sắc bén nào, ở giữa còn có một nốt ruồi nhỏ xinh, càng làm tăng thêm vẻ thanh tú lạnh lùng. Tóc bị vén lên để rửa mặt để lộ vầng trán sáng, khiến tổng thể càng thêm cuốn hút.

Ổ Ngôn Từ mỉm cười đầy ngưỡng mộ: "Bảo bảo à, em thật sự rất đẹp."

Hứa Nhiên: "......"

Anh hướng Ổ Ngôn Từ hung hăng trợn trắng mắt, nhưng cuối cùng chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không dám làm thật. Dù sao thì Ổ Ngôn Từ cũng không phải người dễ chọc vào.

Anh chỉ cố gắng kéo câu chuyện trở lại vấn đề chính:

"Mẹ tôi nói gì?"

"Bà ấy bảo em về nhà một chuyến." — Ổ Ngôn Từ cuối cùng cũng trả lời.

Ánh mắt Hứa Nhiên chợt tối lại. Về nhà? Anh về kiểu gì đây? Anh đã bị nhốt ở đây 48 tiếng rồi, có thể sắp đến thời điểm giới hạn, nhưng đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra được cách nào khả thi để trốn thoát khỏi nơi này.

Ổ Ngôn Từ dường như nhìn thấu được suy nghĩ ấy, khẽ cong mắt, mỉm cười hỏi:

"Tiểu Nhiên muốn về nhà sao?"

Hứa Nhiên không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại:

"Anh thật sự sẽ để tôi về sao?"

Ổ Ngôn Từ khẽ gõ ngón tay lên cằm, vẻ mặt đương nhiên như thể chuyện đó là hiển nhiên:

"Đó là mẹ của Tiểu Nhiên mà, sao anh có thể ngăn không cho hai mẹ con gặp nhau được chứ?"

Hứa Nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên:

"Anh... thật sự cho tôi về sao?"

Ổ Ngôn Từ đưa một ngón tay chạm nhẹ lên môi Hứa Nhiên, mỉm cười nói:

"Đương nhiên là thật rồi. Nhưng Tiểu Nhiên cũng phải đồng ý với anh một điều kiện."

"Anh nói đi."

Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, điều gì Hứa Nhiên cũng sẵn sàng chấp nhận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!