Thổi mẹ mày ấy!"
Hứa Nhiên chửi thầm trong bụng, nhưng vẫn phải cố kìm nén. Anh còn muốn moi được thêm chút thông tin từ Ổ Ngôn Từ, nên đành phối hợp, cúi đầu thổi qua loa hai cái lên đầu ngón tay hắn.
Không ngờ mặt Ổ Ngôn Từ lập tức đỏ ửng, ánh mắt sáng bừng, như thể vừa được tiếp thêm sinh lực: "Anh muốn nữa! Tiểu Nhiên! Thổi thêm đi!"
Hứa Nhiên đành kiên nhẫn thổi thêm hai cái, nghĩ chắc vậy là đủ rồi, rồi buông tay Ổ Ngôn Từ ra. Ổ Ngôn Từ thoáng tỏ ra thất vọng, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc rồi mỉm cười trở lại. Thừa cơ hội, Hứa Nhiên lên tiếng hỏi:
"Ổ Ngôn Từ, vừa nãy lúc tôi ra khỏi phòng, hình như nhìn thấy một đôi dép lê đặt ở cửa. Sao lúc tôi vào phòng lại không thấy nữa nhỉ?"
Hứa Nhiên muốn biết có phải Ổ Ngôn Từ đã đặt chúng ở đó không. Nếu thật vậy, thì hắn ta thật sự quá đáng sợ, lại có thể đoán được bước tiếp theo Hứa Nhiên sẽ làm gì... Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại dâng lên sự hối hận tột độ. Ổ Ngôn Từ nói hắn ta ra ngoài từ tối qua, nếu anh không ngủ, có phải đã sớm chạy thoát rồi không?
Ổ Ngôn Từ nhìn anh chăm chú, rồi khẽ cười: "Chắc là anh đi không để ý, đá văng chúng ra thôi."
Một lời giải thích đơn giản đến mức khiến Hứa Nhiên không biết phải phản ứng ra sao. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ lần này thực sự chỉ là ngẫu nhiên. Anh âm thầm thở phào — ít nhất thì vẫn còn cơ hội.
Ngửi thấy mùi bữa sáng, bụng Hứa Nhiên cũng không nhịn được mà réo lên ùng ục. Tối qua không ăn gì, cảm giác đói khát buổi sáng liền mãnh liệt ập tới.
Ổ Ngôn Từ đẩy Hứa Nhiên ngồi xuống bàn, mặt mày tươi cười: "Mau nếm thử tài nghệ của anh đi."
Hứa Nhiên dù có khó chịu đến mấy cũng không thể để mình đói chết, hơn nữa Ổ Ngôn Từ trông có vẻ rất mong chờ anh ăn bữa sáng hắn làm. Thế là anh thử gắp một đũa, không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng. Khả năng học hỏi của Ổ Ngôn Từ thật sự rất nhanh, bữa sáng này làm vô cùng ngon miệng, nói là đầu bếp năm sao làm tiệc lớn Michelin cũng không quá lời.
Thế là anh bắt đầu ăn lấy ăn để, cắm đầu cắm cổ như đang cố nuốt hết cả phần đời bất hạnh. Mãi đến khi phát hiện Ổ Ngôn Từ vẫn đang chống cằm nhìn mình, Hứa Nhiên mới chậm lại, dè chừng hỏi:
"Anh không ăn sao?"
Tốt nhất là đừng ăn. Cứ đói chết đi cho rồi. Anh đâu có tâm trạng chăm sóc một con bệnh tâm thần có siêu năng lực.
Ổ Ngôn Từ khẽ thở dài, ánh mắt có chút u buồn: "Anh cũng muốn ăn cùng Tiểu Nhiên, tiếc là... vừa rồi nếm thử, miệng bị bỏng. Có vẻ như cơ thể anh không chịu được đồ nóng."
Sau đó lại lập tức tươi tỉnh: "Nhưng không sao, chỉ cần Tiểu Nhiên ăn ngon là được rồi."
Hứa Nhiên cau mày. Trong kính phản chiếu ánh sáng mờ mờ, không ai đoán được anh đang nghĩ gì. Sau vài giây do dự, anh buông lời: "Thật đáng tiếc. Anh nấu ngon như vậy mà không nếm thử được thì thiệt thòi quá."
"Rắc!"
Ổ Ngôn Từ bỗng nhiên làm vỡ chiếc muỗng trong tay, ngay cả đôi đũa cũng rơi xuống đất. Hắn ta thật giống như một đứa trẻ đã làm chuyện sai, "Xin lỗi Tiểu Nhiên, anh không cẩn thận làm vỡ bộ đồ ăn. Bếp hình như không còn chén đũa thừa."
Đúng vậy, Hứa Nhiên hoặc là gọi đồ ăn ngoài, hoặc là ăn mì gói, lại thường xuyên sống một mình, trong nhà cũng không có nhiều bộ đồ ăn.
Hứa Nhiên không mấy để tâm, chỉ muốn Ổ Ngôn Từ ăn hết chỗ bữa sáng này. Mặc dù anh nghĩ cách này có hơi ngốc nghếch, nhưng nếu con quái vật thật sự có thể vì ăn đồ ăn của con người mà chết vì bội thực hoặc bỏng, thì đó cũng là điều cực kỳ tốt.
Thế là anh lộ ra nụ cười tự nhiên nhất từ hai ngày nay: "Không sao đâu, tôi đút anh nếm thử."
Ổ Ngôn Từ nghe xong, hơi ngượng ngùng nói: "Thật là phiền Tiểu Nhiên quá..."
Nói rồi, hắn chủ động đến bên cạnh Hứa Nhiên, đôi môi hồng nhuận khẽ hé, như thể đang đòi hỏi phần thưởng từ anh.
"Giống một chú chó mặt xệ trung thành," Hứa Nhiên nghĩ.
Anh cầm lấy chiếc thìa của mình, đút cho Ổ Ngôn Từ một thìa cháo kê nóng hổi, lặng lẽ nén ý cười nơi khóe miệng, như vô tình nói: "Thế nào, hương vị được chứ?"
Ổ Ngôn Từ nuốt trọn thìa cháo, thậm chí còn ngậm luôn cả chiếc thìa Hứa Nhiên vừa dùng, sau đó l**m nhẹ khóe miệng, ngượng ngùng gật đầu: "Ừm, cháo Tiểu Nhiên đút quả nhiên rất ngon."
Hành động của Ổ Ngôn Từ có chút gì đó khó hiểu, Hứa Nhiên nắm chặt tay cầm thìa, nhưng lại làm ra vẻ lo lắng: "Thế nào, có khó chịu không nha?"
Ổ Ngôn Từ khẽ nhíu mày: "Có một chút."
Sau đó hắn lại lưu luyến nói: "Nhưng vì là Tiểu Nhiên đút, nên chút khó chịu đó chẳng là gì cả!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!