Chương 25: Bảo bảo ngốc quá, hôn môi mà không biết thở

Ổ Ngôn Tử thỏ thẻ: "Chủ nhân thứ hai...?"

Hắn cười cười, thần sắc có chút chùng xuống, nắm chặt tay Hứa Nhiên càng lúc càng chặt: "Đời này đều sẽ không có."

Hứa Nhiên nhíu mày: "Cái gì?"

"Anh nói, em sẽ không tìm thấy người khác đâu, em tìm một người là anh sẽ giết một người. Trước khi giết anh còn muốn bắt hắn nhìn em bị anh chị ch, tốt nhất là cho hắn tức chết luôn."

"Anh...!"

Lời còn chưa kịp nói ra, Ổ Ngôn Tử một tay ôm Hứa Nhiên vào lòng, mắt đỏ hoe cười áp vào cổ Hứa Nhiên nói: "Hì hì, bảo bảo em không yêu anh chắc chắn là vì chưa từng nếm trải mùi vị tình yêu. Anh đã học rất nhiều rồi, làm rất sướng, bảo bảo nên thử một lần, có lẽ sẽ thích, bọn họ đều nói cái này sẽ gây nghiện."

"Chờ nghiện rồi, bảo bảo mỗi ngày cứ mở chân ra trên giường cho anh chị ch, yên tâm chỉ cần Tiểu Nhiên yêu cầu, anh sẽ tùy thời đều bò lên giường."

Tay Ổ Ngôn Tử đã theo đường eo trượt vào trong quần Hứa Nhiên, động tác hắn mềm nhẹ, khiến làn da Hứa Nhiên rùng mình. Khớp hàm Hứa Nhiên không ngừng run rẩy, nhận ra Ổ Ngôn Tử muốn làm gì, anh mắng: "Đồ chó chết, anh mà dám động vào tôi, tôi đời này sẽ không bao giờ thích anh, tôi sẽ giống như điều anh sợ nhất mà vứt bỏ anh, vứt bỏ, vĩnh viễn không thèm để ý đến anh!"

"Tiểu Nhiên có nghe qua một câu không? Nuôi chó cần cẩn thận, xin đừng tùy tiện bỏ nuôi," Ổ Ngôn Tử vươn đầu lưỡi l**m mặt Hứa Nhiên, "Nếu không, chú cún con sẽ nổi điên đấy."

Ổ Ngôn Tử cắn một miếng vào má Hứa Nhiên, rồi lại mổ một cái lên môi Hứa Nhiên: "Yên tâm Tiểu Nhiên, anh không đi vào đâu, anh giúp Tiểu Nhiên thoải mái."

Hứa Nhiên bị hắn giữ chặt, không khỏi muốn giãy giụa. Ổ Ngôn Tử trực tiếp tháo xiềng xích khóa ở đầu giường ra, phát hiện kích thước vừa đủ để quấn quanh cổ tay Hứa Nhiên, liền khóa vào.

Lúc này, hai đầu xiềng xích, một cái ở cổ Ổ Ngôn Tử, một cái ở tay Hứa Nhiên. Ổ Ngôn Tử thực sự đã giao sợi dây trói buộc mình vào tay Hứa Nhiên, nhưng đồng thời cũng trói buộc cả Hứa Nhiên.

Chỉ cần Ổ Ngôn Tử cử động tay, Hứa Nhiên liền trừng lớn mắt không ngừng muốn vặn vẹo cổ tay, mà cổ tay xoay chuyển lại kéo xiềng xích của Ổ Ngôn Tử cũng cùng động, phát ra tiếng kêu loảng xoảng loảng xoảng rất nhỏ.

"Buông ra! Không thể chạm vào... Tôi, tôi, tôi ghét anh, anh không phải thú cưng tôi thích, tôi... A... Tôi muốn vứt bỏ anh..."

Ổ Ngôn Tử bỗng nhiên tăng tốc, Hứa Nhiên hé môi ẩm ướt, âm thanh rất nhỏ tiết lộ ra ngoài, ngay cả kính mắt cũng lệch. Ổ Ngôn Tử gỡ bỏ chiếc kính vướng víu, nhìn đôi mắt Hứa Nhiên hơi thất thần, thỏa mãn vươn đầu lưỡi luồn vào khoang miệng.

Hứa Nhiên không thể phản kháng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp không ai bì kịp của Ổ Ngôn Tử đang đung đưa phía trên.

Toàn bộ cơ thể Hứa Nhiên đỏ bừng như tôm luộc, còn Ổ Ngôn Tử chỉ đơn độc đỏ mặt. Làn da trắng đến mức hơi trong suốt của hắn ta, màu hồng như ráng chiều, làm tăng thêm một phong vị khác cho khuôn mặt này, khiến Ổ Ngôn Tử trông càng thêm uể oải nhuốm màu t*nh d*c.

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Vì sao bây giờ mình lại bị con quái vật do chính mình nuôi dưỡng đè ra làm chuyện này?

Hứa Nhiên nghĩ không rõ, cũng không có tâm trí để suy nghĩ nữa, bởi vì anh cảm giác kh*** c*m đang không ngừng tích lũy. Khóe mắt hắn tiết ra nước mắt, bị buộc phải trao đổi nước bọt với Ổ Ngôn Tử, bị quấn đến mức không thể thở nổi.Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Nhiên hơi mơ màng, Ổ Ngôn Tử chưa thỏa mãn mà l**m đi chất lỏng còn sót lại ở khóe miệng Hứa Nhiên, nói: "Nói em yêu anh, anh giúp em nốt chút cuối cùng."

Hứa Nhiên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Đôi mắt hắn đỏ hoe, ướt át, nhưng anh cắn môi, kiên quyết không chịu thỏa hiệp.

Ổ Ngôn Tử nheo mắt, rồi lại khẽ động ngón tay. Hứa Nhiên run lên một chút, môi dưới gần như cắn đến chảy máu.

Ổ Ngôn Tử không còn cách nào tiếp tục hôn Hứa Nhiên: "Bảo bối không muốn thì thôi, vậy cứ thế này tiếp tục đi, xem Tiểu Nhiên của chúng ta lợi hại đến mức nào, có thể chịu được mấy lần."

Hứa Nhiên không thể tin nổi, thất thanh nói: "Kẻ điên... Đúng là một kẻ điên..."

Ổ Ngôn Tử: "Không, là kẻ điên chỉ thuộc về riêng em."Anh không thể trụ được lâu như vậy. Ổ Ngôn Tử thì khác, hắn ta không phải người, chơi bao lâu cũng được. Không biết qua bao lâu, Hứa Nhiên mới nhỏ giọng nói: "Tôi yêu anh."

Hứa Nhiên lúc này đang tựa vào lòng Ổ Ngôn Tử, hai chân gác trên đùi Ổ Ngôn Tử, lưng dựa vào ngực Ổ Ngôn Tử.

Ổ Ngôn Tử thở hổn hển, phấn khích nói: "Bảo bối, nhắc lại lần nữa, nói cả tên hai chúng ta rồi nhắc lại lần nữa."

Hứa Nhiên không nói gì. Thế là Ổ Ngôn Tử lại cử động một chút. Hứa Nhiên rũ mi, cả người run rẩy một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ, thỏa hiệp, lại nhỏ giọng nói một câu.

"Hứa Nhiên... thích... Ổ Ngôn Tử..."

Giọng nói vừa dứt, trước mắt Hứa Nhiên hiện lên một vệt sáng trắng. Anh cuối cùng cũng được giải thoát, cả người giống như vừa vớt từ dưới nước lên, căn bản không còn một chút sức lực nào, lại còn bị Ổ Ngôn Tử ấn vào lòng ngực mà xoay đầu hôn ngấu nghiến.Đợi đến khi Hứa Nhiên được buông ra hoàn toàn, không biết đã qua bao lâu. Cả người anh lộn xộn, Ổ Ngôn Tử dùng một tay khác chuyển đầu Hứa Nhiên đang đẫm mồ hôi sang, ngay trước mặt Hứa Nhiên l**m sạch thứ đó, thối nát và hoang dâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!