Cô gái sợ hãi ngẩng đầu lên, bắt gặp Ổ Ngôn Từ vẫn đang cười, nhưng khóe miệng lại cong lên một cách khoa trương. Hắn cười đến khóe mắt rịn nước, cười đến ôm bụng cười lớn, "Thích? Mày cũng xứng để thích tao sao?"
Lá thư màu hồng phấn bị xé nát, ném thẳng vào thùng rác.
Cô gái bật khóc nức nở, hoảng sợ chạy khỏi phòng học.
Về sau, những kẻ từng bắt nạt, từng làm tổn thương hắn – những kẻ buôn người kia – đều lần lượt nhận báo ứng khi hắn trưởng thành. Chúng bị bẻ gãy tay chân, sống lay lắt nhờ dịch truyền, sống không nổi, chết cũng không xong.
Hứa Nhiên nhanh chóng hồi tưởng lại sơ lược về cuộc đời của Ổ Ngôn Từ, rồi quyết định... không dại gì mà chọc vào con chó điên ấy. Anh sợ chỉ cần chọc giận hắn một chút thôi, đối phương sẽ trực tiếp b*p ch*t mình. Dù sao, chỉ xét riêng về sức lực, với thói quen sống "trạch" của anh nhiều năm, hoàn toàn không thể đánh lại thiếu niên trông có vẻ yếu ớt và xinh đẹp trước mặt này.
Hiện tại, Ổ Ngôn Từ không muốn anh ra ngoài. Đó là kết luận mà Hứa Nhiên rút ra được.
Vì thế, anh tạm thời từ bỏ ý định ra ngoài, nghĩ đến chiếc máy tính trong nhà vẫn có thể dùng để liên lạc. Có lẽ anh có thể dùng nó kết nối Internet để gửi tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.
Hứa Nhiên chạy về phòng, định mở máy gửi tin nhắn, nhưng lại phát hiện máy tính đã mất tín hiệu mạng. Dây mạng... bị ai rút ra rồi?
Ổ Ngôn Từ bất ngờ ôm lấy từ phía sau, dựa vào vai Hứa Nhiên, "Sao vậy?"
Hứa Nhiên chợt phản ứng lại: "Là anh đã rút dây mạng của tôi...?"
"Đúng vậy, là anh." Ổ Ngôn Từ dường như đang có tâm trạng rất tốt, ngẩng mắt nhìn anh, "Ở bên anh, đừng nghĩ đến người khác. Nếu không, anh sẽ ghen đấy."
Hứa Nhiên không nói gì. Trước đây vì quá căng thẳng, anh hoàn toàn không nhận ra: khi Ổ Ngôn Từ chạm vào mình, hắn hoàn toàn không có nhiệt độ. Giờ thì anh đã cảm nhận rõ — "người" đang dán sát vào anh kia, lạnh buốt đến rợn người.
"Anh nói thích tôi... vậy, tôi có thể chạm vào anh một chút không?" Hứa Nhiên dè dặt mở lời, lo nếu khiến hắn không vui thật sự sẽ bị nhốt trong nhà suốt đời.
Ổ Ngôn Từ nghe câu này, ánh mắt sáng lên, tai cũng đỏ bừng, khẽ "ừm" một tiếng, "Đương nhiên rồi, Tiểu Nhiên làm thế nào cũng được mà."
Hứa Nhiên cứng đờ vươn tay, chạm vào ngực trái của Ổ Ngôn Từ, nhưng lại thấy một khoảng trống rỗng.
Hắn không có trái tim.
Mặc dù việc Ổ Ngôn Từ là người hay không phải người đều rất đáng sợ, nhưng việc hắn không phải người hiển nhiên càng khiến Hứa Nhiên hoảng sợ hơn. Tay Hứa Nhiên run lên, lập tức rụt lại, nhưng lại bị Ổ Ngôn Từ nắm lấy, tiếp tục giữ trên ngực hắn.
Hứa Nhiên thấy Ổ Ngôn Từ mặt đỏ bừng, thậm chí cơ thể còn không kiểm soát được mà run rẩy, dường như vô cùng hưng phấn, "Tiểu Nhiên, sờ anh nhiều hơn đi, anh thích em chạm vào anh."
Nhưng anh không muốn chạm vào nữa. Hứa Nhiên nghĩ, nhưng lại không dám rút tay ra, anh thật sự có chút nhát gan.
Ổ Ngôn Từ nhận ra sắc mặt anh hơi tái nhợt, liền ngẩng đầu nghiêng nghiêng nhìn anh, vẻ mặt bối rối. Một lúc lâu sau, hắn mới dịu giọng:"Đến tối rồi, Tiểu Nhiên có phải đói bụng rồi không? Anh nấu cơm cho em nhé?"
Trán Hứa Nhiên lấm tấm mồ hôi. Chỉ cần có thể thoát khỏi con quái vật này, hắn nói gì anh cũng làm theo, "Cũng hơi đói."
Ổ Ngôn Từ nghe vậy cuối cùng cũng buông tay Hứa Nhiên ra: "Anh đi nấu cơm cho em đây."
Chờ Ổ Ngôn Từ cuối cùng rời đi, Hứa Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi căng thẳng đến mức bụng anh co thắt. Không thể cầu cứu bằng internet nữa rồi... Anh lập tức nghĩ đến một phương án mới: chờ Ổ Ngôn Tử ngủ, sẽ trốn đi.
Nhưng trước mắt, anh phải lừa hắn đã. Nếu để hắn phát hiện điều gì bất thường, anh chắc chắn sẽ không thể rời khỏi đây. Có khi còn chết dưới tay hắn.
Ổ Ngôn Từ không chỉ là bệnh kiều mà còn cực kỳ thông minh. Ngoại trừ một tuổi thơ bất hạnh, anh đã dồn hết hào quang vào hắn – đúng chuẩn "mỹ cường thảm". Chính điều này đã khiến hắn trở thành đối tượng công lược yêu thích của biết bao độc giả.
Hứa Nhiên hít sâu vài lần, ổn định biểu cảm, gắng gượng bước ra khỏi phòng. Nhưng vừa mở cửa, anh đã thấy Ổ Ngôn Từ đứng ngay đó, không rõ từ bao giờ.
Tim anh như ngừng đập. Vẻ hoảng loạn trong mắt anh bị Ổ Ngôn Từ bắt trọn. Hắn khẽ cười, giảm đi cảm giác xa cách:
"Tiểu Nhiên, anh quên nói... anh không biết nấu ăn. Có thể mượn điện thoại của em để tra công thức không?"
Hứa Nhiên nào từ chối, cố nén bàn tay run rẩy đưa điện thoại qua.
"Cảm ơn." Tay Ổ Ngôn Từ chạm nhẹ qua ngón tay Hứa Nhiên, lạnh buốt, không có chút hơi ấm nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!