— Mốc thời gian: sau khi Ổ Ngôn Từ và Hứa Nhiên ở bên nhau, tại một thế giới song song —
Sau khi tỉnh dậy, Hứa Nhiên phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Căn phòng rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc đèn bàn, một tủ đầu giường, và bên cạnh anh là Ổ Ngôn Từ – người cũng đang mơ màng chưa rõ chuyện gì xảy ra.
"Đây là đâu vậy?" – Hứa Nhiên nhíu mày, giọng mang theo sự nghi hoặc.
Anh nhớ rất rõ, bản thân chỉ đang nằm ngủ nướng cùng người yêu – Ổ Ngôn Từ – vào một buổi cuối tuần. Vậy mà tỉnh lại đã thấy mình bị đưa tới nơi quái quỷ này.
"Anh cũng không biết." – Hắn bình tĩnh đáp – "Nhưng mà Tiểu Nhiên, em nhìn xem, trên tường có chữ viết."
Nghe vậy, Hứa Nhiên đưa mắt nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Quả nhiên, trên bức tường trắng tinh hiện lên vài dòng chữ kỳ lạ:
— Đây là một căn phòng mà chỉ những đôi lứa yêu nhau thật lòng mới có thể rời đi.
— Nếu các ngươi muốn thoát ra,
— Có thể thử mở cửa.
Đọc dòng nhắc nhở ấy xong, Hứa Nhiên lập tức đứng dậy: "Em đi mở cửa. Em không muốn ở lại cái nơi chết tiệt này thêm một phút nào nữa."
Anh chẳng mảy may nghi ngờ rằng mình và Ổ Ngôn Từ sẽ không thể rời khỏi căn phòng này. Bước nhanh đến cánh cửa, Hứa Nhiên đưa tay nắm lấy chốt cửa và kéo—nhưng kỳ lạ thay, cánh cửa chẳng hề nhúc nhích.
Anh thử lại. Một lần. Hai lần. Ba lần. Nhưng dù dùng hết sức, cửa vẫn không hề lay chuyển.
Sự im lặng đột nhiên trở nên ngột ngạt. Hứa Nhiên đứng bất động, ánh mắt dần trở nên trống rỗng. Một suy nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu anh.
Chẳng lẽ… là bởi vì hắn không yêu anh?
Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Ổ Ngôn Từ – ánh nhìn sâu hun hút, âm trầm như thể được gọt giũa từ một khối băng lạnh lẽo. Hắn vẫn nhìn anh, không chớp mắt, không biểu cảm.
Hứa Nhiên rũ mắt xuống. Các đầu ngón tay run rẩy không ngừng.
Nếu đúng là như vậy… thì không cần tiếp tục nữa.
Anh nhớ rõ cái ngày đầu tiên họ gặp nhau – ở buổi sinh hoạt câu lạc bộ tại đại học. Hình ảnh Ổ Ngôn Từ lúc ấy như một vệt sáng chói lóa trong mắt Hứa Nhiên: gương mặt đẹp đến gần như hoàn mỹ, tựa như được chạm khắc bởi bàn tay của thượng đế.
Lúc đó, anh tưởng rằng mình và hắn sẽ chỉ lướt qua nhau. Nhưng không ngờ những lần trùng hợp sau đó lại ngày càng nhiều – mỗi đợt tham gia hoạt động xã hội hay thực tập câu lạc bộ, đều vô tình được xếp chung tổ với hắn.
Thật ra, ban đầu Hứa Nhiên không có nhiều cảm giác gì với Ổ Ngôn Từ – một người giỏi xã giao, ai gặp cũng yêu quý, vẻ ngoài lại quá xuất chúng.
Chính vì ai cũng thích hắn, cho nên Hứa Nhiên lại không muốn như vậy.
Anh luôn muốn mình là người đặc biệt. Là kẻ khác biệt trong thế giới đại chúng ấy.
Anh không giỏi yêu thương, nên lại càng không thể chấp nhận người được mọi người yêu thích.
Cho đến một ngày, khi anh ở lại muộn để hoàn thành công việc nhóm, cả phòng học chỉ còn một mình. Bỗng có một bàn tay thon dài chìa ra, cầm lấy cây bút cảm ứng trong tay anh. Là Ổ Ngôn Từ. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng:
"Anh giúp em hoàn thành phần này nhé. Anh có nhiều kinh nghiệm hơn."
Hứa Nhiên không từ chối. Bởi nếu người ấy là hắn – thì dù là giúp đỡ, hay là yêu đương… đều khiến anh thấy nhẹ nhõm. Và trong khoảnh khắc đó, anh đã bắt đầu yêu.
Vì thế anh chân thành mà dối trá nói: "... Nếu vậy thì phiền anh, Ổ học trưởng".
…Nhưng giờ đây, anh không chắc nữa.
Ổ Ngôn Từ làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng giúp Hứa Nhiên chỉnh lý lại những phần chưa rõ ràng ở phía trước bản thảo. Sau khi hoàn thành, hắn còn cẩn thận đưa lại bản in đã chỉnh sửa cho Hứa Nhiên và hỏi: "Tiểu Nhiên xem thử có hài lòng không? Có chỗ nào cần chỉnh sửa thêm không?"
Hứa Nhiên gật đầu, không giấu được sự hài lòng: "Không cần đâu, đã rất tốt rồi. Phiền anh quá, hôm nào để em mời cốc trà sữa nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!