Chương 14: Trong mắt hắn, nụ hôn kia giống như một liều ma túy chậm

Trái tim Hứa Nhiên vừa mới buông lỏng, liền lập tức lại bị treo ngược lên cao lần nữa.

Anh đúng là thấy ghê tởm. Đúng là cảm thấy những người đó đáng bị báo ứng. Anh căm ghét họ, căm ghét đến tận xương tủy. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có dũng khí để giết người. Huống hồ... huống hồ nếu Ổ Ngôn Từ thật sự ra tay giết hết bọn họ, cảnh sát nhất định sẽ lần đến anh đầu tiên!

Ba người đó khi còn sống đều từng tiếp xúc với anh. Lưu Lệ Na và Hứa Xương là cha mẹ hợp pháp của anh trên danh nghĩa, từng công khai mâu thuẫn với anh. Nếu bọn họ chết, kẻ tình nghi lớn nhất... chính là anh.

Còn Ổ Ngôn Từ? Hắn là một kẻ đến không dấu, đi không vết – một con quái vật. Hắn không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào. Có thể cảnh sát căn bản không bao giờ bắt được hắn. Hoặc nếu bắt được, rồi phát hiện ra hắn là nhân vật bước ra từ chính trang văn của anh thì sao? Đến lúc đó, anh vẫn không thể thoát được liên can. Hứa Nhiên không muốn nửa đời sau phải sống sau song sắt nhà giam.

Nghĩ đến đây, Hứa Nhiên cố gắng phát ra âm thanh, từng tiếng rên yếu ớt giãy giụa. Ổ Ngôn Từ cuối cùng cũng chịu rút khăn tắm khỏi miệng anh khi thấy anh không ngừng vùng vẫy.

Vừa có thể mở miệng, Hứa Nhiên lập tức hét lớn: "Không được! Tôi ra lệnh cho anh, không được giết người!"

Ổ Ngôn Từ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ ngây thơ kỳ quái như một đứa trẻ đang hỏi một câu hỏi vô cùng bình thường:

"Vì sao chứ? Rõ ràng là bọn họ đã bắt nạt em mà. Lần trước anh đã nhịn không giết bọn họ, vì sao lần này cũng không được?"

"Bởi vì… bởi vì giết người là sai. Ổ Ngôn Từ, giết người là không đúng."

Hứa Nhiên bắt đầu hoảng loạn, anh không biết nên dùng lý lẽ nào để thuyết phục con quái vật trước mắt – một kẻ chỉ muốn dùng máu người để giải quyết tất cả mọi chuyện.

Điều khiến Hứa Nhiên càng thêm căng thẳng là: Ổ Ngôn Từ dường như đã không còn muốn nghe lời anh nói nữa. Hắn nắm chặt con dao bóng loáng trong tay, từng bước tiến về phía nam sinh đã bị dọa đến mềm nhũn, nước mắt đầm đìa nằm run rẩy dưới đất. Hứa Nhiên chỉ hận cơ thể anh lúc này không có chút sức lực nào, không thể đứng lên để ngăn hắn lại.

"Chúng ta có thể dùng cách khác để trừng phạt họ... Đặt dao xuống, nghe lời đi, Ổ Ngôn Từ…"

Giọng Hứa Nhiên đã khàn đặc, nỗi sợ dày đặc như màn sương dày bao trùm lấy toàn thân.

Nam sinh kia cũng bắt đầu cầu xin: "Đúng vậy, đúng vậy! Tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi sẽ biến ngay lập tức, xin cậu đừng làm chuyện điên rồ... Nếu không, cảnh sát chắc chắn sẽ bắt cậu! Gia đình tôi cũng không để yên đâu!"

Ổ Ngôn Từ chỉ liếc gã ta một cái đầy chán ghét và ủy khuất, chẳng buồn trả lời, cứ như vậy giơ con dao lên, khe khẽ nói với chính mình:

"Tiểu Nhiên, nhắm mắt lại đi, đừng để ô uế đôi mắt. Anh sẽ xử lý hắn thật nhanh – đợi khi anh dọn dẹp hết đám người đáng ghét đó rồi, đến lúc đó anh sẽ xin lỗi em, được không?"

Không được!

Một chút cũng không được!

Ổ Ngôn Từ híp một bên mắt lại, như thể đang nghiên cứu xem làm cách nào đâm một nhát chí mạng, máu chảy ít mà người chết nhanh nhất. Dao còn chưa hạ, nam sinh đã sợ đến hôn mê bất tỉnh. Có lẽ một phần là do mất máu quá nhiều, phần còn lại là sợ hãi tột cùng.

Trong đầu Hứa Nhiên như có một cỗ máy gỉ sét cố gắng vận hành, nhưng giữa bánh răng có một cây đinh mắc kẹt, khiến suy nghĩ của anh tắc nghẽn hoàn toàn. Ngay khoảnh khắc Hứa Nhiên thấy rõ Ổ Ngôn Từ sắp sửa phá hủy nửa cuộc đời còn lại của mình, khóe mắt anh rướm nước, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy...

Anh bỗng nhiên như sực nhớ ra điều gì, kích động hét lên: "Ổ Ngôn Từ! Anh không phải thích tôi sao? Tôi… tôi bây giờ muốn hôn anh, anh lại đây, lại đây hôn tôi một cái được không?"

Yêu cầu của Hứa Nhiên nghe vào có chút kỳ quặc, đầu đuôi không ăn nhập gì với nhau, nhưng Ổ Ngôn Từ căn bản chẳng để tâm đến mấy chuyện đó. Tư duy của hắn vốn đã khác người thường. Nghe thấy lời ấy, đôi mắt hắn lập tức lóe lên một tia sáng kỳ lạ, nhưng chỉ thoáng qua rồi hắn lại trấn tĩnh lại, khẽ lắc đầu, giọng dịu dàng mà lạnh lẽo:

"Bảo bảo, em chờ anh một chút thôi, để xử lý xong hắn rồi sẽ tới hôn em ngay, được không?"

"Không được!"

Hứa Nhiên th* d*c, khóe mắt vì kích động mà trào ra một giọt nước mắt.

Giọng anh run rẩy, mang theo một chút nghẹn ngào và tuyệt vọng "Nếu anh chậm một giây, tôi sẽ không muốn hôn nữa… Tôi muốn là bây giờ! Anh không phải lúc nào cũng nghe lời tôi sao? Mau lại đây… nếu anh không hôn tôi, tôi sẽ đau khổ mà chết mất… Tôi ra lệnh cho anh… ngay bây giờ, lại đây…"

Ổ Ngôn Từ ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi khi thấy giọt lệ của Hứa Nhiên rơi xuống, cuối cùng hắn vẫn đặt dao xuống, bước nhanh tới bên giường, ôm lấy anh thật chặt, giọng lộ rõ đau lòng:

"Bảo bảo đừng khóc… Thấy em khóc, tim anh cũng như vỡ nát theo mất…"

Nói xong, hắn cúi xuống, mê luyến l**m đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Hứa Nhiên. Hắn cười khẽ, giọng mang theo chút cuồng dại:

"Khóc đến mức khiến anh cũng đau lòng, Tiểu Nhiên thật là… sao lại có thể dụ dỗ người đến vậy chứ? Hôn thôi mà? Dĩ nhiên sẽ cho em rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!