Đối phương hoàn toàn không có vẻ gì ngạc nhiên, quay người lại, dung mạo cũng xem như thanh tú. Hứa Nhiên nhìn kỹ gương mặt người kia, xác nhận rằng mình không quen biết, mới cẩn thận hỏi: "Cậu tìm tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Nam sinh kia đánh giá Hứa Nhiên từ trên xuống dưới một lượt, rồi có phần tuỳ tiện huýt sáo một tiếng: "Người bên cạnh cậu là bạn trai cậu đúng không? Cậu là đồng tính luyến ái à? Chúng ta giống nhau đấy."
Cái gì chứ, làm Hứa Nhiên căng thẳng nãy giờ, hoá ra chỉ là một tên du côn phiền phức đến quấy rầy người khác.
Hứa Nhiên lạnh giọng, định xoay người bỏ đi: "Phải thì sao? Liên quan gì đến mày chứ."
"Đừng vội đi."
Hứa Nhiên mất kiên nhẫn: "Còn muốn gì nữa?"
"Chỉ muốn hỏi cậu một chút thôi – có muốn cân nhắc thử qua lại với tôi không?"
Hứa Nhiên cảm thấy tên này chắc đầu óc có vấn đề, nếu không thì cũng chẳng đường đột hỏi người xa lạ như thế. Anh bực mình, thầm mắng một câu "đồ thần kinh", rồi định rời đi.
Nhưng còn chưa kịp hành động, một cơn đau nhói đã truyền tới từ cánh tay – là một mũi tiêm vừa đâm vào.
Ai đó đã thừa lúc anh lơ đễnh mà tiến đến gần, tiêm chất lỏng vào người anh khiến Hứa Nhiên trong nháy mắt mất hết sức lực. Anh vừa quay đầu lại thì thấy Hứa Xương đang đứng ngay cạnh mình, còn Lưu Lệ Na thì đứng phía sau Hứa Xương.
Họ nhanh chóng đỡ lấy anh, đồng thời lấy khăn tay bịt chặt miệng mũi anh để ngăn cậu phát ra âm thanh.
Lưu Lệ Na do dự hỏi: "Thật sự phải làm vậy sao? Lỡ bạn trai nó quay lại trả thù thì sao bây giờ?"
Hứa Xương tức giận đến nghiến răng, nói: "Cứ do dự không quyết đoán mãi! Anh đã xác định hôm nay nó đi một mình. Thằng nhóc này đúng là sợ danh tiếng mình bị ảnh hưởng, nên mới đơn độc tới đàm phán, bạn trai nó không có ở đây. Huống hồ, nếu không moi được tiền từ người nó, thì lấy gì mà trả nợ? Chẳng lẽ đợi bị chủ nợ xiết chết trước khi bị cái thằng bạn trai khốn kiếp kia xử chết à?!"
Hứa Xương cười khẩy vài tiếng, rồi nói tiếp: "Chỉ cần vài tấm hình giường chiếu dọa nó, là có thể ép được tiền. Sau đó lấy ảnh chụp gửi cho bạn trai nó xem, xem thử bạn trai nó còn cần nó nữa không. Lúc đó thì còn ai quan tâm đến sống chết của tụi mình?"
Lưu Lệ Na gật đầu, cuối cùng cũng yên tâm: "Vẫn là chồng em tính chu toàn. Nhưng mà… làm vậy có quá đáng không…"
Hứa Xương hừ lạnh: "Còn chẳng biết nó đã ngủ với bao nhiêu người rồi, em còn lo gì chứ? Hơn nữa, chúng ta là ba mẹ nó, chẳng lẽ nó còn dám "vì đại nghĩa diệt thân" mà tố cáo mình à?"
"Cũng đúng."
Lúc này, nam sinh khi nãy chậm rãi tiến lại gần, nhận lấy Hứa Nhiên từ tay Hứa Xương, vừa cười vừa nói: "Vậy tôi đi đây, thứ các người muốn sau này sẽ chia nhau."
Thì ra là bọn họ.
Ổ Ngôn Từ chỉ từng thấy qua hai người – chính là cha mẹ của cậu ấy.
Hai người đó đúng là vì tiền mà phát điên, chẳng khác gì hai con ác quỷ khoác da người. Hứa Nhiên chỉ cảm thấy dạ dày quặn thắt như sóng trào, muốn nôn nhưng không thể nôn ra được gì. Đầu óc choáng váng ù đi. Anh cứ ngỡ là chuyện của Ổ Ngôn Từ bị bại lộ, không ngờ… ha, hóa ra lại là chuyện như thế này. Biết vậy đã đưa Ổ Ngôn Từ theo ra ngoài rồi.
Chỉ là giờ có hối hận cũng không kịp nữa. Nam sinh kia khoác tay Hứa Nhiên lên vai mình, nhìn qua chẳng khác gì đang dìu một người say rượu – người đi đường cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi.
Hắn vội vã đưa Hứa Nhiên đến một khách sạn gần đó, vừa vào phòng đã ném Hứa Nhiên lên giường. Sau đó, hắn tháo kính của Hứa Nhiên xuống, lộ rõ gương mặt vốn bị che khuất.
Nhìn một lát, hắn phát ra tiếng trầm trồ: "Lớn lên đẹp thật đấy. Quả nhiên mắt nhìn người của tao không tồi, dù đội mũ đeo kính cũng nhận ra được là hàng tốt. Bọn họ lại còn dễ dãi đến mức đem mày dâng cho tao, còn trả thêm tiền. Trên đời sao lại có chuyện tốt thế này đến với tao chứ."
Hứa Nhiên mắt đỏ ngầu, trừng hắn đầy căm ghét, ánh mắt chứa đầy ghê tởm: "Đừng có chạm vào tao. Ghê tởm chết đi được."
Nam sinh bật cười khinh bỉ: "Sắp chết đến nơi rồi còn mạnh miệng."
"Cút." – Hứa Nhiên nở một nụ cười đầy ác ý – "Tao nói thật, nếu mày dám chạm vào tao, mày sẽ hối hận. Ổ… bạn tao sẽ không tha cho mày đâu."
Ổ Ngôn Từ nuôi dưỡng d*c v*ng chiếm hữu mạnh đến mức đó, Hứa Nhiên gần như có thể tưởng tượng ra cơn điên của hắn nếu thấy mình trong tình trạng như vậy vào ngày mai. Nếu như tên trước mặt này dám chạm vào anh dù chỉ một đầu ngón tay, Ổ Ngôn Từ nhất định sẽ khiến những người này sống không bằng chết.
"Bạn bè gì chứ? Bạn trai của mày đâu?" — nam sinh nói tiếp — "Mày không nghe cha mẹ súc sinh của mày nói gì sao? Đến lúc đó ảnh chụp cũng sẽ gửi cho bạn trai mày một bản. Mày nghĩ hắn còn muốn biết đến mày nữa không?"
Thấy Hứa Nhiên im lặng, nam sinh cười nhạt, ném vài lọ nhỏ lên giường: "Mày có thể xem thích mùi nào. Lát nữa sẽ dùng trên người mày đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!