Chương 10: Phần thưởng

Lưu Lệ Na cuối cùng cũng tỉnh giấc từ cơn ác mộng. Bà ta mồ hôi đầm đìa, như thể vừa chạy thoát khỏi tay Tử Thần: "... May quá, may mà chỉ là mơ."

Bà ta vỗ ngực, tự trấn an mình.

Những gì trải qua trong giấc mơ quá đỗi chân thật, khiến toàn thân bà ta rệu rã. Bỗng nhiên, bà ta cảm thấy cổ mình đau nhói. Bà ta cầm lấy chiếc gương trang điểm trên tủ đầu giường, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.

Năm ngón tay hằn rõ trên cổ hiện ra trong gương. Tay bà ta không giữ được, chiếc gương rơi xuống đất. Tấm kính vỡ nát cứa vào mặt Lưu Lệ Na một vết, như có ai đó đang cười nhạo đã tát vào mặt bà ta vậy.

"Không phải mơ..." Bà ta rơi nước mắt, "Cái này không phải mơ..."

Những ánh đèn đường trong khu dân cư cũ kỹ mờ ảo, lờ mờ. Có một hai ngọn vẫn còn hoạt động, chiếu ra ánh sáng vàng yếu ớt trong đêm đen kịt.

Hứa Xương sau khi uống rượu xong, tay cầm chai rượu loạng choạng đi trên đường. Dường như một bóng đen lướt qua hắn, va vào hắn một chút, suýt nữa làm đổ chai rượu. Hắn nhất thời nổi giận, chửi người kia: "Cút đi, đồ súc sinh! Mày mà đụng vào ông nữa là ông chặt tay mày ra!"

Chửi xong, hắn nhìn lại, phía sau căn bản không có ai, chỉ có ánh đèn lờ mờ chớp tắt liên hồi do đã lâu năm không được sửa chữa. Hứa Xương nghĩ mình uống nhiều rượu nên sinh ra ảo giác, liền không để ý nữa, tiếp tục nửa híp mắt loạng choạng đi về hướng nhà.

Chợt, vai hắn lại bị va vào một chút. Hứa Xương vươn tay, muốn túm lấy người kia, nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Lúc này hắn cuối cùng cũng tỉnh rượu, liền thấy ánh đèn lờ mờ bên cạnh không biết từ khi nào đã tắt ngúm, con hẻm không người trong phút chốc tối đen như mực.

Bước chân Hứa Xương loạng choạng, lùi lại vài bước, liền phát hiện mình đụng phải một vật lạnh lẽo. Hắn quay người lại, phát hiện đó là một thiếu niên dung mạo cực kỳ nghiêng nước nghiêng thành lặng lẽ đứng phía sau hắn.

Hắn ta từ đâu chui ra vậy? Tại sao một chút âm thanh cũng không có? Hắn ta đến từ khi nào?

Bộ não Hứa Xương sau khi uống rượu vẫn còn có chút hỗn độn. Hắn khinh miệt vỗ vài cái vào ngực thiếu niên: "Cút đi, đồ tiểu thí hài chưa đủ lông đủ cánh, chắn đường ông."

Thiếu niên vươn tay, so một chút lên dấu bàn tay trên mặt Hứa Xương mà Hứa Nhiên đã đánh. Khóe môi hắn mang ý cười: "Oa nga, đây là do bảo bảo Tiểu Nhiên nhà tôi tát đúng không? Thật đã tay."

Hứa Xương nghe thấy người trước mặt có liên quan đến Hứa Nhiên, lại còn gọi Hứa Nhiên là bảo bảo, lập tức tỉnh táo hơn: "Chết tiệt, mày là người yêu của nó à? Đúng vậy thì mau đưa tiền ra đây, Hứa Nhiên cái thằng tiện..."

Lời còn chưa dứt, Ổ Ngôn Từ liền nắm tóc hắn giật ngược lên, thậm chí sức lực đã lớn đến mức kéo đứt một phần tóc bạc trắng xen kẽ tóc đen, khiến da đầu cũng bắt đầu rỉ máu: "Nói chuyện với Tiểu Nhiên thì phải tôn trọng một chút."

Hứa Xương đau đến nhe răng trợn mắt, lập tức nhận ra người trước mặt này không dễ chọc. Thật không ngờ thằng con trai phế vật của hắn lại tìm được một đối tượng như vậy. Ánh mắt hắn tối sầm lại, nhất định phải vớt được một khoản lớn từ bọn chúng mới được.

"Được được được, tao sai rồi được chưa, buông tay ra đi. Các cậu đưa tiền, tao cũng không dây dưa với các cậu nữa." Hứa Xương là một quả hồng mềm, biết mình không đánh lại thì cũng không cố gắng, chỉ cần có tiền, thế nào cũng được.

Nhưng Ổ Ngôn Từ căn bản không nghe Hứa Xương nói, chỉ là ánh mắt dừng lại rất lâu trên vết hằn bàn tay còn sót lại trên mặt hắn, mang theo sự khát vọng và hâm mộ, nhẹ giọng nói: "Bị Tiểu Nhiên tát có sướng không?"

Hứa Xương nhất thời không nói nên lời, cảm thấy thiếu niên đang vũ nhục mình. Vừa định chửi rủa, da đầu lại bị kéo ngược lên, một trận đau đớn dữ dội truyền đến.

"Hơn cả vết tát là mùi hương trên tay Tiểu Nhiên," khóe miệng Ổ Ngôn Từ trĩu xuống, như một đứa trẻ không có được món đồ chơi mình yêu thích, "Em ấy còn chưa từng sờ mặt tao, thật là đáng ghen tị, đáng ghen tị cho ông đó."

Hứa Xương hoàn toàn không thể lý giải hành vi của người trước mặt. Hắn muốn biện bạch điều gì đó, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không hiểu vì sao, yết hầu hắn không thể phát ra âm thanh, hắn cũng không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ổ Ngôn Từ lấy ra từ túi hắn chiếc thẻ ngân hàng và ví tiền thuộc về Hứa Nhiên.

Hắn cười nói: "Tìm được đồ của bảo bảo rồi, khi về chắc chắn em ấy sẽ cho tao phần thưởng."

Chủ đề của Ổ Ngôn Từ đột nhiên thay đổi. Đôi mắt đen như mực nhìn về phía Hứa Xương, khóe môi không đổi: "Còn về ông – kẻ đã chạm vào tay Tiểu Nhiên, có thể băm nát rồi."

Nói xong, hắn liền từ trong túi lấy ra một con dao găm trắng toát như tuyết, bắt đầu khoa tay múa chân trên cổ tay Hứa Xương, như thể đang nghiên cứu xem nên xuống dao từ đâu.

Hứa Xương sợ hãi đến mức muốn quỳ xuống đất, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích mảy may, cũng không thể mở miệng cầu xin. Rốt cuộc tại sao lại như vậy! Thiếu niên trước mặt rốt cuộc là thân phận gì! Hắn ta lại làm gì với mình!

"Nhưng Tiểu Nhiên nói không cần làm ra án mạng," Ổ Ngôn Từ có chút phiền não nói, "Để tao nghĩ xem, tao nên trừng phạt tên vô lại này thế nào thì Tiểu Nhiên mới có thể cười với tao một cái đây?"

"À! Nghĩ ra rồi." Ổ Ngôn Từ lấy chai rượu từ tay Hứa Xương, sau đó duỗi thẳng tay Hứa Xương ra giữa không trung. Hắn lắc lắc chất lỏng trong chai rượu, nở một nụ cười đầy ác ý, sau đó đổ chất lỏng trong suốt từ chai rượu xuống.

Nhưng chất lỏng bên trong lại không phải rượu, mà là nước sôi bỏng rẫy.

Tay Hứa Xương không thể kiểm soát mà run rẩy. Hơi nóng trắng xóa từ từ bốc lên trong không khí. Hắn nhìn đôi tay mình chuyển sang màu đỏ, rồi nổi lên từng cái, từng cái bọt nước trong suốt. Hắn muốn la hét, muốn bỏ chạy, nhưng lại chỉ có thể rơi những giọt nước mắt sợ hãi.

"Như vậy, hẳn là được rồi chứ?"Hứa Nhiên hôm qua thật sự quá mệt mỏi, khi tỉnh dậy trời đã sáng rõ. Ổ Ngôn Từ ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn điện thoại, tâm trạng dường như rất vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!