[Tuyển editor + beta]
Ô tô chạy trên đường cao tốc, phía trước quốc lộ có nơi đóng quân. Khúc cong trên quốc lộ rất nhiều, các bạn học trong xe cũng bị hoảng ngã trái ngã phải.
Ôn Niệm Niệm ngủ liền giống như heo, tùy ý để xe điên cuồng hất đuôi trôi đi, nàng rung đùi đắc ý mà ngủ ngon, không hề phát hiện.
Đầu rơi xuống trên vai Quý Trì, Quý Trì chống đầu nàng, để nàng ngủ thoải mái chút.
Quay đầu lại, ma xui quỷ khiến đụng phải cặp mắt lạnh tanh của Giang Dữ.
Đôi mắt đen nhánh mang theo một tia lạnh lẽo.
Quý Trì run run một chút, vươn tay, đầu ngón tay chọc huyệt Thái Dương của Ôn Niệm Niệm, đem đầu nàng dịch một chút tới vai Giang Dữ.
Cho cậu! Đều cho cậu!
Ôn Niệm Niệm không tỉnh, dựa vào bả vai Giang Dữ ngủ đến càng thơm ngọt.
Giang Dữ rũ mắt liếc nhìn nàng một cái, ngồi thẳng thân mình.
Quý Trì khinh thường mà nhìn hắn, rõ ràng trong lòng cao hứng, trên mặt còn treo một bộ dáng bất đắc dĩ"Thật không có biện pháp"..... Nói dối cũng rất giỏi!
Ôn Niệm Niệm dựa vào bả vai Giang Dữ ngủ ước chừng mười lăm phút, liền bị một trận xóc nảy đánh thức.
Nàng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt Giang Dữ gần trong gang tấc.
360 độ, xa xem gần xem, đều là mỹ nam hoang sơ không góc chết.
Tương đối... Cảnh đẹp ý vui nha.
Ôn Niệm Niệm thanh tỉnh vài phần, thấp giọng lẩm bẩm: "Sao lại ngủ rồi."
Giang Dữ mắt nhìn thẳng, bộ dáng xoay xoay cổ.
Ôn Niệm Niệm le lưỡi: "Ngượng ngùng nga, mệt nhọc quá, trùng hợp bả vai cậu lại thực thoải mái."
"Không có lần sau."
"Không có! Không có!"
Ôn Niệm Niệm mới không nghĩ dựa vào hắn đâu, gia hỏa này tính tình hư như vậy, lại không thích cùng người tiếp xúc, dựa hắn một chút, không biết phải nhớ bao lâu.
Quý Trì ngồi ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng trừu trừu.
Hắn phát hiện, Giang Dữ gia hỏa này, thật là thiếu đòn.
Mặc dù lâu đài gần nước cũng làm như mình không có, tránh không được Văn Yến nhanh chân đến trước.
Phải mau làm đi.
Ôn Niệm Niệm không nghĩ quá nhiều, ngồi thẳng thân mình, ngó ra ngoài cửa sổ phong cảnh.
Ánh mắt... Lại bị thiếu niên bên người hấp dẫn, ánh mặt trời lâm ấm xuyên qua ngọn cây nghiêng vào bên trong xe, dừng trên mặt hắn phóng ra minh quang.
Vô luận cảnh sắc ngoài cửa sổ có vũ mị cỡ nào, nhưng ở trước mặt hắn, sơn thủy cũng ảm đạm.
Giang Dữ mẫn cảm mà chú ý tới nữ sinh bên người đang nhìn hắn, gương mặt không cấm mà xuất hiện một tầng đỏ ửng.
Ôn Niệm Niệm tháo tai nghe màu trắng của hắn xuống hỏi: "Có thể cho tớ nghe một tai không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!