Lịch đăng cụ thể là 3 chương mỗi tuần.
Tặng ★ cho mỗi chap để ủng hộ và thêm động lực cho Kỷ edit.
Không bắt buộc.
__________
Ôn Lan nhìn quyển sách chuyên tác Tiếng Anh thật dày kia, ngây ngẩn cả người.
Bác gái ở bên cạnh liên tiếp thúc giục: "Lan Lan, con mau nhìn xem, có cái gì sai không, chỉ ra cho muội muội xem a!"
Ôn Lan choáng váng, đừng nói chỉ ra cái gì sai, nàng căn bản một chữ đều xem không hiểu!
Bác gái thấy Ôn Lan sững sờ, lôi kéo khuỷu tay Ôn Lan, vội vàng nói: "Con sao lại thế này, mau đọc ra đi, cho nãi nãi nghe một chút a!"
Ôn Lan ấp úng mà nói: "Con... con không hiểu."
"Cái gì mà con không hiểu!" Bác gái nóng nảy, chỉ vào Ôn Niệm Niệm, nói không lựa lời:
"Con bé có thể xem hiểu, con như thế nào sẽ xem không hiểu."
Chung quy vẫn là tiểu nữ tử mới lớn, Ôn Lan đỏ mặt, túm góc áo, nhụt chí mà nói: "Con là xem không hiểu!"
"Con như thế nào có thể xem không hiểu!"
Lúc này, lão thái thái Thư Giác chậm rì rì mở miệng: "Con cùng con bé gấp cái gì, xem không hiểu thì xem không hiểu, con bé còn nhỏ."
Sắc mặt bác gái lúc đỏ lúc trắng, bà "Kinh nghiệm sa trường" nhiều năm như vậy, Ôn Lan vẫn luôn là chiêu bài tốt nhất bà khoe, ai có thể nghĩ đến, hôm nay cư nhiên trước ngựa thất đề!
Hơn nữa, là trước mặt con gái phế sài của Ôn Đình Hiên!
Bà không cam lòng, một phen đoạt sách trong tay Ôn Lan, nhìn lung tung.
Ôn Lan xem không hiểu nội dung, bà đương nhiên càng xem không hiểu, nhìn được một lúc, trên mặt bà lại nổi lên ý cười, quay đầu lại đối Diệp Tân Ý nói ――
"Tân Ý a, một quyển sách như thế này không biết là sách cũ từ nơi nào đào ra, nói là sách Niệm Niệm đọc, này... Không phải kêu chúng ta chỉ là đứa trẻ tám tuổi sao."
"Đây... Vốn dĩ chính là sách của Niệm Niệm!"
Bác gái một mực chắc chắn: "Chị còn có thể không biết sao, Ôn Lan của chúng ta không hiểu nội dung, Niệm Niệm nhà các em sao có thể xem hiểu! Vì muốn thể hiện trước mặt lão thái thái, làm ra sự việc như vậy, chị thật sự không thể lý giải a."
"Em..." Diệp Tân Ý nửa điểm chịu không nổi oan uổng, nôn nóng đến đỏ mặt: "Chị nói bậy!"
Mà đúng lúc này, từ trang sách rơi xuống một phong giấy.
Bác gái tò mò nhặt lên, nhìn nhìn nội dung, mặt trên in hàng chữ tiếng Anh ngắn gọn, bà cũng xem không hiểu.
"Đây là cái gì?"
Lão thái thái tiếp nhận trang giấy, nhìn nhìn, nói: "Đây là bài viết chọn dùng, ký tên là tạp chí mước ngoài, nói là là gửi Niệm Niệm."
Ôn Niệm Niệm bất đắc dĩ mà giải thích: "Là bài luận gửi cho sách báo quốc tế, thông qua xét duyệt, muốn mướn người."
Lời vừa nói ra, toàn phòng khách lặng im chừng mười giây, khó có thể tin mà nhìn Ôn Niệm Niệm.
Gửi bài? Sách báo quốc tế? Còn mướn người?
Ở đây không ít thân thích trong nhà có con cái học đại học thậm chí học nghiên cứu sinh, tự nhiên biết phát biểu luận văn có bao nhiêu khó, lại còn ở trên sách báo quốc tế, mà dùng toàn tiếng Anh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!