Chương 25: (Vô Đề)

"Tới đều tới rồi, tôi mời cậu uống trà sữa."

Văn Yến tay đút trong túi, không chút để ý mà xoay người, hướng cuối hành lang đi đến.

Ôn Niệm Niệm do dự vài giây, vẫn là theo đi lên.

Chung quanh nữ sinh đều kinh sợ, đặc biệt là Đường Trắc.

Nàng khó có thể tin mà nhìn theo bóng dáng Ôn Niệm Niệm, cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình.

Vừa mới đã xảy ra cái gì, Văn Yến thế nhưng... Thế nhưng chủ động hướng nữ nhân mời, muốn mời nàng uống trà sữa, đây chính là một chuyện chưa từng có từ khi khai thiên động địa!

Tay Đường Trắc gắt gao mà nắm lấy góc áo, môi dưới bị hàm răng cắn đến trắng bệch.

( P/s: Ôi motip của ẻm nữ phụ khi tức nà.)

Từ Dương tò mò hỏi nữ sinh của lớp: "Cô ấy có nói đến làm cái gì sao?"

Các nữ hài vì Đường Trắc bênh vực kẻ yếu, lạnh lùng mà nói:

"Cô ta nói đến đưa Văn Yến tài liệu ôn tập, thật là không biết tự lượng sức mình, có Đường Trắc ở đây, nào đến được cô ta đưa cái gì phá tư liệu."

Nghe được lời này, mấy cái nam hài đều cười, Từ Dương nhìn nhìn Đường Trác vẻ mặt không cam lòng bên cạnh, đoán được ý tưởng trong lòng nàng.

Hắn cười đối nữ sinh nói: "Các ngươi biết cô ấy là ai sao."

"Quản cô ta là ai, có Trắc Trắc ở chỗ này, cô ta tính thứ gì!"

Tần Xuyên nghẹn một lúc lâu, thật sự không nhịn được, lấy di động ra soát tin Ôn Niệm Niệm phỏng vấn, click mở ảnh chụp phóng tới trước mặt mấy cái nữ sinh ――

"Này giới vật lý thi đua cả nước được quán quân, ngươi nói cô ấy tính cái gì?"

"Vinh quang vật lý" thi đấu vòng loại Đường Trắc không vào nổi, nhìn đến trên màn hình di động nữ sinh kia khéo léo tươi cười, khiêm tốn, cư nhiên chính là Ôn Niệm Niệm vừa mới bị nàng chế nhạo xem thường.

Máu toàn thân máu đều đọng lại.

Há hốc mồm........

Trước cửa tiệm trà sữa, Văn Yến đem trà sữa ấm áp đưa tới trong tay Ôn Niệm Niệm.

Ôn Niệm Niệm tiếp nhận, lẩm bẩm: "Cảm ơn."

Thanh âm khinh phiêu phiêu, tựa như một mảnh lông chim xẹt qua vành tai hắn.

Văn Yến trong lòng ngứa ngứa, hỏi: "Bọn họ có làm khó dễ cậu không?"

Ôn Niệm Niệm lắc đầu, nói: "Cậu thực được hoan nghênh a, xem bọn họ tới rào rạt, hẳn là không ít đào hoa."

Văn Yến bỗng nhiên duỗi tay, lòng bàn tay để ở bên môi Ôn Niệm Niệm, nói: "Không phải đào hoa, là phiền toái."

Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên thất thanh, cảm nhận được cảm xúc lòng bàn tay kia...

Vào đông, trưa Ngọ dương quang ấm áp, Văn Yến khóe miệng giơ giơ lên, bên vành tai viên khuyên tai màu đen càng thêm rực rỡ lóa mắt.

Ôn Niệm Niệm nhớ tới chính mình tới làm cái gì, nhanh đem túi sợi đay trong tay đưa cho hắn: "Nhận."

Văn Yến nhận túi, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Tư liệu ôn tập, cậu không phải chuẩn bị muốn thi Đức Tân cao trung sao, tư liệu này hẳn là có thể trợ giúp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!