Chương 14: (Vô Đề)

Cha con Giang gia sau khi rời khỏi.

Ôn Khả Nhi đem chính mình nhốt ở trong phòng cả ngày, trong óc lặp lại câu nói kia của Giang Dữ --

"Nghe lén, bỉ ổi."

Giang Dữ có lẽ không có ý khác, nhưng là Ôn Khả Nhi đặc biệt mẫn cảm, nàng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cảm thấy Giang Dữ nhất định là khinh thường xuất thân của nàng, mới có thể nói nói như vậy.

Đúng vậy, danh môn khuê tú như thế nào cũng sẽ không làm ra sự việc này.

Ôn Khả Nhi càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng tự ti, cơm chiều cũng không có tâm tình ăn, cảm thấy Giang Dữ là khinh thường xuất thân tầng dưới chót của nàng.

Nhà ăn.

Ôn Đình Hiên còn cố ý hỏi qua, vì sao Ôn Khả Nhi không có xuống lầu ăn cơm, có người hầu đứng ra vì nàng giải thích, nói nàng sinh bệnh.

Ôn Đình Hiên mặt lộ vẻ lo lắng:

"Đang êm đẹp, như thế nào sẽ sinh bệnh? Nghiêm trọng không, gọi bác sĩ tới nhìn một cái."

Người hầu đối diện liếc Ôn Niệm Niệm một cái, ngữ điệu hơi có chút bất mãn, nói:

"Không cần đâu ạ, tiểu thư chính là tâm bệnh."

"Phụt" một tiếng, Ôn Niệm Niệm thiếu chút nữa phun trà mới uống ra.

Người hầu này làm nàng nghĩ tới thời kỳ dân quốc nhà giàu người ta phim truyền hình bi kịch cẩu huyết.

Còn tâm bệnh, nàng nghĩ mình là Lâm Đại Ngọc*sao.

Ôn Niệm Niệm ngẩng đầu, nhìn phía hầu gái kia, nàng kêu Vu Li, ngày thường nàng cùng Ôn Khả Nhi quan hệ rất tốt, hảo khuê mật, nàng cũng là người hầu nói cái gì mà Ôn Khả Nhi không có tính tình tiểu thư, có thể hoà mình cùng các nàng.

Vu Li cùng Ôn Khả Nhi đặc biệt tốt, bởi vậy, nàng đối với lời Ôn Niệm Niệm phân phó luôn tắc trách, biếng nhác, rất nhiều lần Ôn Niệm Niệm kêu nàng, nàng còn cố ý làm bộ không nghe thấy.

Đông thời cùng lúc Ôn Niệm Niệm đánh giá, mắt nhỏ của nàng cũng vô tình mà quét về phía Ôn Niệm Niệm, trong mắt, giữa mày lộ ra thái độ bất mãn.

"Khả Nhi tiểu thư chính là bị phạt tâm bệnh."

Vu Li tiếp tục nói:

"Nếu tâm bệnh không giải quyết, sẽ không tốt, ăn cơm không vô."

Ôn Đình Hiên còn không kịp nói chuyện, Ôn Niệm Niệm buông chén trà, nhàn nhạt nói câu:

"Ăn không vô thì bị đói, đói hai ngày cái tật xấu gì đều mất."

Lời vừa nói ra, người hầu trong phòng đều ngây dại, lời này... Thế nào lại là vị đại tiểu thư mềm mại nói ra a!

Mà mụ mụ Diệp Tân Ý cũng nói:

"Nếu là tâm lý có vấn đề, vậy tới bác sĩ tâm lý."

Diệp Tân Ý nói như vậy, trong nhà bọn người hầu đều im tiếng, không dám vì Ôn Khả Nhi nhiều lời một câu.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, Diệp Tân Ý tựa hồ cũng không cao hứng........

Buổi tối, Ôn Niệm Niệm cầm cái ly đi xuống dưới lầu rót nước, nhìn thấy Ôn Khả Nhi cùng Vu Li ngồi ở quầy bar phòng bếp.

Vu Li khuyên Ôn Khả Nhi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!