Mộ Cận Bùi cũng không làm khó Quý Tinh Dao, thôi không nhìn chằm chằm cô nữa, thu lại tầm mắt bắt đầu nhìn bức thứ hai, "Em vẽ tranh tĩnh vật không kém so với tranh chân dung."
Quý Tinh Dao: "Cám ơn, quá khen rồi."
Mộ Cận Bùi làm sao không biết cô cho anh xem những bức họa này đến cùng là có ý đồ gì, anh nói thẳng: "Tôi hôm nay đến đây không phải cùng em bàn bạc chuyện công việc."
"Hả?
"Quý Tinh Dao hơi kinh ngạc, nhìn về phía anh. Mộ Cận Bùi:"Đến lúc đó Đường Gia Lai sẽ bàn cụ thể với em, tôi tìm em để đi ăn cơm.Lặng im một lát:Chia lợi nhuận vẫn là năm – năm, công ty sẽ nổ lực tăng cường việc thăng tiến cho em.
"Quý Tinh Dao không hề nhượng bộ:"Chờ anh xem hết các tác phẩm của tôi rồi hãy bàn lại.
"Đây là mục đích cuối cùng cô cho anh xem những bức họa này. Có ít nhất hai mươi bức, Mộ Cận Bùi tạm thời không thể chiêm ngưỡng hết, anh đưa ra ý kiến:"Hay là em chọn ra rồi tôi mang về xem?"
"Có thể ạ.
"Quý Tinh Diêu nói một nửa. Mộ Cận Bùi nhìn vào mắt cô, ra hiệu cho cô nói tiếp. Anh có linh cảm cô đang đào một cái hố chờ anh nhảy vào. Quý Tinh Dao:"Cho anh mượn xem một tháng, anh làm người mẫu cho tôi vẽ.
"Mộ Cận Bùi đặt bức tranh xuống, một mực nhìn cô. Quý Tinh Dao không thể chịu được ánh mắt của anh, từ lần đầu tiên gặp mặt đã như thế. Cô giả vờ nhìn bức tranh trên bàn như thể không có việc gì xảy ra, nhưng bức tranh cô nhìn thấy ở hướng này chỉ là mặt ngược lại. Mộ Cận Bùi:"Tôi vẫn nên đến phòng tranh xem thì hơn."
Quý Tinh Dao: "...
"Tính toán nhỏ bị thất bại. Nhưng anh đến đây cô cũng coi như còn cơ hội, có được có mất. Quý Tinh Dao nhân cơ hội đề xuất:"Vậy lúc anh thưởng thức tranh thì tiện thể làm mẫu, anh mặc âu phục như thế này đứng trước cửa sổ, tôi họa bóng lưng anh, đến tên tranh tôi cũng nghĩ ra rồi."
"Dù tiện thể làm mẫu như vậy cũng không được, chuyện đó không có khả năng."
Nhưng Mộ Cận Bùi đối với cái tên cảm thấy hứng thú, hỏi: "Nó tên gì?"
"Một cái tên tình cờ nghĩ ra."
Quý Tinh Dao mỉm cười, bắt chước giọng điệu vừa rồi của anh: "Dù là cái tên tầm thường anh cũng không được biết, chuyện đó không có khả năng.Mộ Cận Bùi:...
"Thật là một chút cũng không chịu thua. Miệng lưỡi lanh lẹ nhưng không thể để quan hệ trở nên gay gắt, còn phải hợp tác lâu dài. Cô trịnh trọng trả lời anh:"Tên là « Cô độc ».
"Vừa rồi anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài trông bóng lưng anh thật cô độc và còn nội tâm thì như đang cất giấu những tâm sự không muốn giải bày cùng ai. Những người đứng trên đỉnh kim tử tháp có lẽ đều như thế. Ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh. Cà phê đã pha xong. Mùi thơm nồng đậm tỏa ra. Mộ Cận Bùi đổi chủ đề:"Cho tôi một tách cà phê, cám ơn."
Quý Tinh Dao không vội đi rót cà phê, lần nữa tranh thủ:
"Mộ tổng, việc kiêm chức làm mẫu không thể thương lượng sao? Chỉ là vẽ ngài một bóng lưng thôi."
Mộ Cận Bùi hỏi lại: "Nếu tôi đồng ý chuyện này với em, em sẽ ký hợp đồng đại diện chia đôi năm – năm phải không?
"Quý Tinh Dao không hề nghĩ ngợi,"Chia lợi nhuận vẫn quan trọng hơn." Cô bước đến tủ rượu.
Trong cuộc đàm phán này ai cũng không nhượng bộ, ai cũng không thắng.
Quý Tinh Dao lấy cốc rót ra hai cốc cà phê, mùi rất thơm, không biết mùi vị thế nào.
Cô không biết pha cà phê, không điều chỉnh tốt nhiệt độ.
Mộ Cận Bùi dạo bước tới, tựa ở một bên nhìn vào tủ rượu vang, vài ngăn đã trống không, trên quầy vẫn còn nửa chai chưa uống hết.
Có vẻ cô cùng Bùi Ngọc không chỉ giống nhau về gu thẩm mỹ mà còn ở nhiều thói quen khác nữa, đều thích uống rượu vang đỏ một mình.
Quý Tinh Dao đem cà phê đặt ở trước mặt anh, "Ở chỗ tôi không có sữa bò và đường, ngài tạm uống thử."
Mộ Cận Bùi bình thường uống cà phê cũng không thêm đường, anh hỏi: "Sao chỉ vẽ chính mình trong tranh vậy?
"Quý Tinh Dao khuấy cà phê cho nguội,"Vì vẽ những người khác không có linh cảm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!