Chương 49: (Vô Đề)

Editor: Phong Tâm

Cải tạo phòng tắm

Beta: Bảo Trân

Một tuần trôi qua, Mộ Cận Bùi vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Quý Tinh Dao. Điều này khiến anh không khỏi nghi ngờ Trữ Chinh có phải đang yêu đương, tâm trí không còn đặt vào công việc nữa hay không.

Cà phê trong cốc đã cạn, anh gọi Trữ Chinh vào.

Trữ Chinh vừa hay có chuyện cần báo cáo, nhưng chưa kịp mở lời, Mộ Cận Bùi đã lên tiếng: "Pha cho tôi một ly cà phê, giống y hệt lần trước."

Trữ Chinh đáp: "…Vâng, Mộ tổng."

Việc báo cáo vốn dĩ định nói đành phải hoãn lại, bởi anh biết chắc rằng không thể nào có được ly cà phê giống như lần trước, bởi đó là do chính tay Quý Tinh Dao pha.

Đợi lát nữa, khi cà phê không đúng vị, chắc chắn sếp sẽ không hài lòng. Anh chỉ còn cách dùng tin tức kia để chuyển sự chú ý của sếp.

Trữ Chinh bưng chiếc cốc trống ra ngoài.

Những ngày này, anh ta sống trong tâm trạng lo lắng, bước đi như trên lớp băng mỏng, chỉ sợ bản thân sơ suất để sếp phát hiện ra điều bất thường.

Lúc này, anh ta có thể đồng cảm sâu sắc với tình cảnh năm đó của Phùng Lương.

Gió xoay chiều, trời cao chẳng tha cho ai.

Không lâu sau, Trữ Chinh bưng ly cà phê mới pha trở vào, thấy Mộ Cận Bùi đang chăm chú nhìn ngón áp út trên bàn tay trái của mình. Ngón tay thon dài ấy đeo một chiếc nhẫn trơn đơn giản.

Chiếc nhẫn này, từ lúc ly hôn với Quý Tinh Dao năm năm trước, anh vẫn luôn đeo, chưa từng tháo ra. Có lẽ chiếc nhẫn của Quý Tinh Dao đã bị vứt đi từ lâu.

"Mộ tổng, cà phê của anh đây."

Mộ Cận Bùi bất ngờ ngẩng đầu: "Cậu bắt đầu điều tra từ phía Đường Gia Lai, chắc chắn không thể không có manh mối."

Năm đó, anh nhờ Đường Gia Lai lấy danh nghĩa của cô để trả hết nợ cho nhà họ Quý. Quý Tinh Dao yêu ghét rõ ràng, dù hận Đường Hoành Khang đến đâu cũng sẽ không trút giận vô cớ lên Đường Gia Lai.

Đường Gia Lai là người bạn duy nhất và cũng là chỗ dựa của cô. Đi đâu, Đường Gia Lai chắc chắn biết, chỉ là cố ý giấu anh mà thôi. Nhưng chỉ cần điều tra, nhất định sẽ có dấu vết.

Trữ Chinh đã từng điều tra nhưng mấy năm qua, Đường Gia Lai và Quý Tinh Dao thật sự không có bất kỳ liên hệ nào. Theo dõi lâu như vậy cũng không tìm được manh mối nào đáng giá.

Không biết hai người họ liên lạc quá bí mật hay thực sự không hề liên hệ.

Nhưng giờ anh đã gặp Quý Tinh Dao, có được số liên lạc của cô, lại biết cô sống ở đâu nên không cần tìm Đường Gia Lai nữa.

Tuy vậy, miệng vẫn phải làm tròn trách nhiệm: "Vâng, Mộ tổng, tôi sẽ sớm báo cáo lại cho anh.

"Mộ Cận Bùi nhấp một ngụm cà phê, không khỏi nhíu mày. Trữ Chinh trong lòng giằng xé nhưng vẫn không thể không phá vỡ giới hạn của bản thân, chuyển chủ đề để nhắc nhở sếp:"Mộ tổng, tài liệu về các tác phẩm đấu giá trong buổi đấu giá mùa thu lớn tại New York cuối tuần này tôi đã gửi vào email của anh.

"Mộ Cận Bùi không còn chú ý đến ly cà phê khó uống này nữa, cũng không bận tâm tại sao nó không giống như lần trước. Giờ đây, điều anh quan tâm là:"Có tác phẩm của Giả Diện không?"

"Có." Trữ Chinh nói: "Tác phẩm có tên là "Giả Diện", nhưng phải đến buổi đấu giá mới có thể vén màn. Tôi được biết rất nhiều nhà sưu tầm đang trông đợi vào bức tranh này."

Mộ Cận Bùi mở email, dù chỉ có cái tên tác phẩm, anh vẫn mở tài liệu lên xem kỹ. Giả Diện lấy chính tên mình đặt cho tác phẩm, khiến anh nghĩ đến bộ sưu tập "Tinh Dao" của Quý Tinh Dao.

"Danh tính họa sĩ này cũng không tra ra được gì?"

Trữ Chinh đáp: "Là tôi làm việc kém cỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!