Chương 47: (Vô Đề)

Editor: Phong Tâm

Cải tạo phòng tắm

Beta: Bảo Trân

Quý Tinh Dao không biết phải làm sao để hòa hợp với Nguyệt Nguyệt. Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Hiện tại, đứng trước Nguyệt Nguyệt, cô lại có chút gượng gạo và lúng túng, sợ rằng Nguyệt Nguyệt sẽ không thích mình.

Không biết nên nói chuyện gì với cô bé, Quý Tinh Dao chỉ biết ôm chặt lấy Nguyệt Nguyệt, không muốn đặt cô bé xuống.

"Cô Tinh Dao, cô không mệt sao?

"Giọng Nguyệt Nguyệt mềm mại cất lên. Quý Tinh Dao đáp:"Mẹ… Mẹ Tinh Dao không mệt."

Thực ra, Nguyệt Nguyệt cũng không muốn rời đi. Cô bé cảm thấy mùi hương trên người Quý Tinh Dao thật ngọt ngào, đôi tay của cô lại vô cùng dịu dàng.

Quý Tinh Dao chăm chú nhìn Nguyệt Nguyệt, cố gắng tìm kiếm hình ảnh thuở nhỏ của mình qua cô bé, tìm lại sự giản đơn và thuần khiết mà mình từng có. Nhưng điều cô thấy trong ánh mắt của Nguyệt Nguyệt chỉ là hình ảnh lạnh lùng của chính mình, một bản ngã không cảm xúc và xa lạ.

Bị ánh mắt của Quý Tinh Dao nhìn đến mức ngại ngùng, Nguyệt Nguyệt không biết đặt ánh mắt vào đâu. Hai ngón tay nhỏ cứ vân vê nhau, thỉnh thoảng liếc nhìn Quý Tinh Dao nhưng rồi lại nhanh chóng quay đi.

Quý Tinh Dao nhận ra sự gượng gạo của cô bé, liền hỏi: "Con có muốn đến phòng vẽ của mẹ xem không?

"Đôi mắt Nguyệt Nguyệt lập tức sáng bừng lên đầy mong đợi. Quý Tinh Dao bế Nguyệt Nguyệt đến phòng vẽ của mình. Nơi này ngoài Tạ Quân Trình và Pudding Nhỏ ra, chưa từng có ai được bước vào. Những bức tranh của cô hiện giờ mang phong cách sâu sắc, đầy u uất, trẻ con hoàn toàn không thể hiểu hay cảm nhận được. Nhưng Nguyệt Nguyệt lại nhìn chăm chú, còn nghiêm túc như người lớn, xem xong liền nhận xét:"Cô Tinh Dao vẽ đẹp quá."

"Con thích bức này.

"Nguyệt Nguyệt chỉ vào một bức tranh trừu tượng mang tên Mặt Nạ, thể hiện bóng lưng của một nhân vật. Quý Tinh Dao nhìn chằm chằm vào bức tranh ấy đến mức thất thần. Phải nhờ giọng nói của Nguyệt Nguyệt kéo cô trở lại:"Bóng lưng này có đường nét rất đẹp."

"Con còn nhỏ thế này mà đã biết đến từ đường nét sao?" Quý Tinh Dao nhìn cô bé trong lòng mình, không tin nổi: "Con cảm nhận được bóng lưng này có đường nét sao?

"Nguyệt Nguyệt chớp chớp đôi mi dài, đôi mắt cũng không ngừng chớp. Cô bé nghĩ mình nói sai, ngại ngùng rúc vào lòng Quý Tinh Dao, nhưng vừa úp mặt vào lại nhận ra đây không phải vòng tay của mẹ. Cô bé càng xấu hổ hơn, không dám ngẩng đầu nhìn Quý Tinh Dao. Quý Tinh Dao không kìm được, cúi xuống hôn cô bé một cái."Nguyệt Nguyệt thật giỏi, bóng lưng này thực sự có đường nét, chỉ là cô Tinh Dao vẽ hơi trừu tượng một chút."

Cô nói: "Nguyệt Nguyệt và mẹ Tinh Dao rất tâm đầu ý hợp."

Được khen, sự bối rối vừa nãy của Nguyệt Nguyệt biến mất hoàn toàn. Đôi mắt cô bé sáng rực: "Con thực sự nói đúng sao?"

Quý Tinh Dao gật đầu: "Con và mẹ nghĩ giống hệt nhau." Cô luôn cố gắng thêm chữ "mẹ" vào câu nói của mình, khát khao được nghe Nguyệt Nguyệt gọi mình một tiếng "mẹ."

Dù biết điều đó là xa vời, nhưng cô vẫn không ngừng mơ tưởng.

"Con có muốn vẽ tranh không? Chúng ta cùng nhau vẽ một bức tranh, được không?

"Quý Tinh Dao chủ động đề nghị. Nguyệt Nguyệt mỉm cười, đôi mắt sáng lên:"Được ạ."

Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ: "Chúng ta vẽ bầu trời đêm, mặt trăng và những ngôi sao nhé." Cô bé cẩn thận hỏi ý Quý Tinh Dao: "Có được không ạ?"

Quý Tinh Dao lại thất thần, nhìn vào mắt cô bé.

Bầu trời đêm, mặt trăng và những ngôi sao – hình ảnh quen thuộc đến lạ.

Khoảnh khắc ấy, cô như trở về một thời điểm nào đó trong quá khứ, vào ngày lễ tình nhân, trên một con đường, trong một lời cầu hôn, bên một cái cây khô gãy nhánh, trên thân cây còn khắc một lời ước nguyện. Lúc đó, bên cô còn có một người.

Cô từng nghĩ đó chính là mãi mãi, người ấy sẽ nắm tay cô suốt đời mà không bao giờ buông.

Nhưng rồi hình ảnh trong đầu bỗng thay đổi.

Một ngày mưa nào đó, dưới chân một tòa cao ốc, cô đứng đợi một người. Anh không xuống xe, bỏ lại cô một mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!