Chương 46: (Vô Đề)

Editor: Phong Tâm

Cải tạo phòng tắm

Beta: Bảo Trân

Mộ Cận Bùi bước vào hầm rượu. Đây là lần đầu tiên trong năm năm qua anh bước chân vào nơi này. Trước đây anh không dám nghĩ đến hình ảnh Quý Tinh Dao từng chọn rượu ở đây. Những hình ảnh ấy như lưỡi dao sắc, từng nhát từng nhát cứa sâu vào tim.

Nỗi nhớ quá khó chịu đựng, anh không biết làm sao để giải tỏa nỗi đau cắt da cắt thịt này, chỉ có thể quay lại đây, hồi tưởng từng kỷ niệm khi họ bên nhau. Đứng trước giá rượu nơi cô từng chọn, ký ức ùa về dày vò anh không ngừng.

Câu nói "Em yêu tất cả của anh

"của cô như một nhát dao trí mạng. Điện thoại vang lên, kéo Mộ Cận Bùi trở về thực tại. Là cuộc gọi từ mẹ anh, Bùi Ngọc. Tín hiệu ở ầm rượu không tốt, anh đi ra ngoài nghe máy. Bùi Ngọc hỏi:"Con trai, con đang ở đâu?"

"Hầm rượu ạ." Mộ Cận Bùi đáp: "Mẹ, có chuyện gì vậy?

"Bùi Ngọc nghe con trai nói đang ở hầm rượu thì ngẩn người. Nơi đó cũng giống như Quý Tinh Dao, là cấm địa của anh. Hôm nay anh chủ động bước vào đó, chắc chắn không phải vì trong lòng đã nguôi ngoai, mà chỉ có một khả năng: nỗi đau trong lòng anh đã không còn nơi để trút, tự anh đã ép mình phải đối mặt."Con ổn không?"

Bà cảm thấy đau lòng thay con trai.

"Mẹ, con không sao.

"Mộ Cận Bùi tắt máy, đứng thật lâu trước cửa hầm rượu, sau đó bước về phía biệt thự. Tạ Quân Trình đang chơi tennis với Nguyệt Nguyệt trên bãi cỏ trước biệt thự. Cái gọi là"cho Nguyệt Nguyệt lái máy bay

"của anh thực chất là đưa cô bé lên máy bay rồi chỉ cho cô bé xem ghế buồng lái, sau đó dỗ dành cô bé chơi tennis. Chỉ cần ở bên Tạ Quân Trình, Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng vui vẻ, dù cho đó là môn tennis mà cô bé không đủ sức chơi. Ánh mắt Mộ Cận Bùi lướt qua Tạ Quân Trình, gặp Lạc Tùng thì không kìm được trách móc:"Cậu làm cha kiểu gì thế?

Con mình cũng không trông, để người khác chăm sóc cậu cũng yên tâm được à?"

Lạc Tùng cười khổ: "Nguyệt Nguyệt thân thiết với Tạ Quân Trình hơn tôi.

"Anh làm việc ở bệnh viện trong nước, thường không có thời gian ở bên con. Có lúc hai, ba tháng mới gặp một lần, không giống như Tạ Quân Trình mỗi tuần đều dành nhiều thời gian bên cô bé. Giờ con đang tuổi ghi nhớ, ai ở bên cạnh nhiều, cô bé sẽ tự nhiên thân thiết với người đó hơn. Nhìn Nguyệt Nguyệt và Tạ Quân Trình thân thiết như vậy, trong lòng anh không khỏi ghen tị nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài. Mộ Cận Bùi lạnh giọng:"Anh ta không phải cũng có con gái sao? Cứ chăm sóc con của anh ta đi, quan tâm đ ến con nhà người khác hơn cả con mình là sao?"

Lạc Tùng: "……"

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy Mộ Cận Bùi "quá nhiều chuyện." Nhưng cũng không tiện nói gì thêm.

Pudding Nhỏ, dù sao cũng là một đứa trẻ mười mấy tuổi, không quá dính người lớn. Lúc này con bé đang cùng Corey chơi đàn.

Tại buổi tiệc, Tạ Quân Trình và Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng không rời nhau khiến người khác nhìn mà phát chán. Nguyệt Nguyệt đặc biệt biết làm nũng, thỉnh thoảng còn đút đồ ăn cho Tạ Quân Trình.

Hôm nay Tạ Quân Trình đặc biệt kiên nhẫn, dù Nguyệt Nguyệt muốn làm gì, anh cũng đích thân làm giúp. Nguyệt Nguyệt muốn uống nước ép trái cây, rõ ràng ở khu đồ uống có đủ loại nhưng anh vẫn đi vào bếp ép cho cô bé một ly tươi mới.

Đây cũng là lần đầu tiên anh vào bếp.

"Bố, cảm ơn bố."

"Hôn bố một cái nào.

"Tạ Quân Trình cúi người. Nguyệt Nguyệt đặt một nụ hôn"chụt

"lên má anh. Trước mặt Mộ Cận Bùi, chút hư vinh kín đáo của đàn ông trong Tạ Quân Trình cũng được thỏa mãn."Bố Tạ, bố ăn no chưa?

"Nguyệt Nguyệt ôm lấy cổ anh. Tạ Quân Trình hỏi:"Lại định làm gì xấu hả?"

Nguyệt Nguyệt chớp mắt đầy vẻ ngây thơ: "Con uống nước ép nhiều quá rồi."

Tạ Quân Trình không vạch trần cô bé, mỉm cười hỏi: "Rồi sao nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!