Editor: Phong Tâm
Cải tạo phòng tắm
Beta: Bảo Trân
—
Ngày hôm sau, Pudding Nhỏ đến trung tâm thương mại đúng hẹn. Cô bé đã hẹn gặp Corey ở đây. Pudding rất đúng giờ nhưng Corey thậm chí còn tôn trọng thời gian hơn, ông đã chờ sẵn ở đó.
Corey bước xuống xe, mở cửa xe cho cô bé: "Ông còn tưởng hôm nay sẽ không đợi được cháu."
Pudding Nhỏ đáp: "Sao thế được, cháu đã nói cháu không phải con nít, đã hứa là làm."
Hai vệ sĩ cùng lên xe với họ, còn hai vệ sĩ khác tự lái xe, bám sát theo sau.
Trên đường đi, Corey và Pudding nhỏ bàn bạc một chút về bản nhạc mà cô bé sắp biểu diễn.
Trang viên đúng như lời Corey nói, rất tuyệt vời. Pudding Nhỏ áp mặt vào cửa sổ, chăm chú ngắm cảnh dọc đường. Khi xe đi qua cây cầu đá, cô bé còn cố rướn cổ nhìn dòng sông nhỏ bên dưới. Nước sông trong veo, có thể thấy cá nhỏ bơi lội.
Cô bé nghĩ bụng lát nữa nhất định sẽ chạy ra đó chơi.
Hôm nay, trang viên rất đông khách, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông cụ Mộ và bà cụ Mộ đã rất thích Pudding Nhỏ. Corey giới thiệu rằng cô bé là cháu gái của một người bạn của ông.
Gia đình Mộ Cận Bùi vẫn chưa tới nhưng Mộ Văn Nhã đã đến từ sớm. Bà ta không nói nhiều, chỉ ngồi bên cạnh bà cụ, thỉnh thoảng liếc nhìn Pudding Nhỏ vài lần.
Pudding Nhỏ cảm thấy Mộ Văn Nhã trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ ra.
Corey hỏi Pudding Nhỏ: "Cháu có muốn chơi một bản nhạc chúc mừng sinh nhật cho ông bà trước không?"
Pudding Nhỏ gật đầu, xoay người lại phía piano, rồi biểu diễn một cách điêu luyện bản "Happy Birthday
"bằng kiểu đánh ngược tay. Khi mọi người còn đang kinh ngạc, âm thanh piano bất ngờ bị tiếng trực thăng ầm ầm che lấp. Là trực thăng của Tạ Quân Trình. Không lâu sau, Tạ Quân Trình bước vào biệt thự. Pudding Nhỏ vẫn đang biểu diễn, đây là bản nhạc thứ ba trong ngày hôm nay. Mọi người nghe rất thích thú khiến cô bé càng hăng hái biểu diễn hơn. Khi Tạ Quân Trình vào cửa, anh ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ngồi trước đàn piano. Anh khẽ cau mày, sau khi xác nhận đó là cô con gái"hờ
"của mình, anh lập tức sải bước về phía trước. Đúng lúc một bản nhạc vừa kết thúc, bà Mộ vẫy tay với Tạ Quân Trình:"Quân Trình, con lại đây, cô bé này giỏi lắm!
"Pudding Nhỏ quay lại, khi thấy người đến là ai, cô bé giật mình, vội vàng quay ngược lại, nhanh chóng lấy kính râm từ túi nhỏ ra đeo, sau đó giả vờ bình tĩnh bắt đầu chơi bản nhạc tiếp theo. Tạ Quân Trình đi tới sau lưng cô bé, bất ngờ nhấc cô bé lên, đẩy kính râm của cô bé:"Con nghĩ con đeo kính râm thì bố sẽ không thể nhận ra sao?"
Pudding Nhỏ: "……"
Lúc này, cô bé chợt nhớ ra, bà trẻ cứ nhìn mình chằm chằm nãy giờ chính là mẹ của "bố nuôi". Cô bé đã từng nhìn thấy bức ảnh của bà trong nhà của "bố nuôi
". Hóa ra, cô bé đã chạy đến nhà của"bố nuôi
". Không biết việc này có gây phiền phức cho bố không."Không phải con nói con đang ở Paris à? Không phải con bảo buồn chán lắm, sẽ về ngay sao? Không phải con còn mong bố đến Los Angeles gặp con sao? Nói đi, sao con lại ở đây?
"Tạ Quân Trình liên tục đặt câu hỏi. Xem ra, anh thật sự bị cô bé chọc giận, vì bình thường anh không nói nhiều đến vậy. Pudding Nhỏ chớp mắt vài cái, đáp:"Con sợ làm phiền bố.
"Giọng cô bé rất chân thành, vì đó là sự thật. Cô bé thực sự không muốn làm phiền anh. Dù sao anh cũng không phải bố ruột, cô bé không thể tùy tiện muốn tìm là tìm. Mọi người trong phòng khách, từ ông Mộ, bà Mộ đến Corey, đều ngơ ngác."Quân Trình, con quen cô bé này sao?" Ông ngoại hỏi.
Tạ Quân Trình nhìn ông ngoại, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Bữa tiệc hôm nay của ông ngoại, tuy lấy cớ là mừng sinh nhật nhưng thực chất là sắp xếp xem mắt cho cả anh và Mộ Cận Bùi gặp mặt. Anh không quan tâm Mộ Cận Bùi có nghe lời hay không nhưng anh chắc chắn không thích sự sắp đặt này.
Anh không định kết hôn.
Kết hôn nghĩa là phải ở với một người phụ nữ cả đời, quá nhàm chán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!